Đi ăn linh tinh rồi đi dạo biển rồi thuê 1 phòng ks . Lên phòng a ôm e dặn dò, hứa hẹn e bao nhiêu chuyện. E khóc hết nước mắt luôn. Mắt xưng húp lên. E nghĩ nếu a muốn e vẫn cho và e còn tình nguyện cho luôn cơ nhưng hôm đó a nói a muốn nhìn cơ thể e và cũng muốn e nhìn cơ
Đằng Cận Tư kéo Lương Chân Chân đang ngồi dưới đất lên, động tác thô lỗ cởi sạch đồ của cô, đặt cô dựa vào cánh cửa, không có bất kỳ màn dạo đầu nào trực tiếp tiến vào. "Á!" Lương Chân Chân không thuận theo thét lên, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, cảm giác đau đớn như bị xé nứt ra làm cho cô sắp không chịu nổi.
Yêu 24/7 Nếu sau này em là bà xã anh… Em sẽ siêng sóc, hiếu thảo với phụ huynh anh như với cha mẹ em ngơi nghỉ nhà. Em đang cảm ơn cha mẹ anh vị họ đã ra đời và khuyến mãi cho em một người chồng tuyệt vời là anh.Em đang học một khóa nấu ăn vì em nấu ăn không được
Chap 1 : tỏ tình. Trước Sau. Hôm nay ngày 18 tháng 6 tôi đã cá cược với mọi người là sẽ tỏ tình với anh chàng nam thần lớp trên tên là Kim Taehyung . Chắc mọi người muốn biết tôi là ai đúng không , tôi chính là Park Chaeyoung hay còn gọi là Chaengie cute phô mai que . Bây giờ
Đồng tử Tô Diễn thu chặt lại: "Tiểu Tịch, anh biết em hận anh nhưng anh biết đó là bởi vì em yêu anh. Anh biết giờ đã quá muộn rồi, nhưng Tiểu Tịch à, em tin anh đi, tất cả những gì anh vừa nói đều là thật lòng, anh cũng sẽ làm được. Anh sẽ cho em danh phận, anh sẽ lấy em, anh sẽ xử lí hết tất cả những chuyện này! Em vẫn sẽ là Tô thiếu phu nhân!
Đọc Truyện Bạn đang đọc truyện Anh hận anh yêu em của tác giả Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây trên website đọc truyện online. Được sinh ra trong gia đình cả bố và mẹ đều làm quân nhân, những tưởng mình là kết tinh tình yêu của bố mẹ, là niềm vui, niềm hạnh phúc của 2 người nhưng sự thật không đơn giản như cô bé vẫn nghĩ.
UKDI. Truyện Anh hận anh yêu em Thông tin truyện Anh hận anh yêu em Đánh giá từ 4 lượt. Tác giả Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây Thể loại Ngôn tình, Quân nhân Nguồn NXB Văn học Trạng thái Full Nữ chính là một cô gái trưởng thành trong gia đình có truyền thống quân nhân. Cô là kết tinh của tình yêu của bố mẹ, là niềm vui, niềm hạnh phúc của 2 người. Những tưởng cô sẽ lớn lên trong sung sướng, hạnh phúc nhưng mới 10 tuổi cô đã phải tận mắt chứng kiến nhiều đau khổ nhưng thật bất ngờ cô cố gắng kiềm nén để sống thật tốt, cố gắng mỉm cười giấu kín nỗi nhớ nhung bố mẹ trong lòng. Còn nam chính cũng sinh ra trong gia đình quân nhân, con trai độc nhất của vị tướng tài ba Hình Phục Quốc. Anh mạnh mẽ nhưng bất trị cho đến khi gặp nữ chính là mọi chuyện liền thay đổi... Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 1 2 3
Giới thiệu nội dung Anh Hận Anh Yêu Em Em đã từng là người yêu của anh, anh hạnh phúc với điều đó. Nhưng đó chỉ là quá khứ mà thôi, liệu em có phải là người dễ dàng thay đổi như vâỵ không? Và điều anh đau lòng nhất vẫn là Anh Hận Anh Yêu Em !Có những nguyên nhân khiến cho tình yêu của hai người không đến được với nhau. Chỉ vì Hình Dục tự ti cũng như không tin vào tình cảm của Hình Khải và Hình Khải lại nghỉ Hình Dục không yêu mình nên không cương quyết bài tỏ dẫn đến hai người họ phải mất đến ba năm...Đó là câu chuyện rất hay và ý nghĩa con người ở đời luôn đi tìm hạnh phúc ở xa xôi mà không biết mà nó ở ngay cạnh mình...
Chỉ trong thời gian ăn một bữa cơm trưa, Hình Khải đã có được Phùng Xuyến Xuyến, hai người bọn họ vai kề vai bỏ đi Dương Minh liếc sang nhìn Hình Dục đang chậm rãi thưởng thức bữa trưa, lẽ nào cô ấy vẫn còn ăn được hay sao?“Hình Dục, Hình Khải cũng chỉ là có tính ham vui, đợi khi sự mới mẻ qua rồi…”Hình Dục từ từ ngẩng đầu lên, cười đáp “Anh Dương Minh, em không sao. Hơn nữa, đây đâu phải lần đầu tiên.”Đặng Dương Minh không nói thêm gì nữa, anh có thể nhận thấy, Hình Khải tán tỉnh con gái lần này không giống với trước kia, có vẻ cậu ta đặc biệt quan tâm đến Phùng Xuyến Xuyến, anh cũng có thể nhận ra, Hình Dục không phải là không cảm nhận được điều đó.“Hình Dục, chi bằng em cứ nói thật với Phùng Xuyến Xuyến, quan hệ của em và Hình Khải là…”Hình Dục đưa một ngón tay đặt lên môi Đặng Dương Minh, nói một câu khiến anh không thể không suy nghĩ.“Anh Dương Minh, anh phải biết, người nham hiểm nhất là em. Người xấu không cần người khác an ủi.”Đặng Dương Minh lặng lẽ nhìn cô, một cô bé mới mười sáu tuổi, rút cuộc là trong tim đang che giấu những gì?Lãng tử quay đầu chỉ là vớ vẩnChưa đến ba ngày, Hình Khải và Phùng Xuyến Xuyến chính thức công khai quan hệ, đang trong thời gian yêu đương mặn nồng, Hình Khải liền quên ngay bài Dục không vì chuyện này mà lạnh nhạt với Hình Khải, vẫn chăm sóc anh như thường ngày, lại càng không có chuyện cô đi theo hai người mỗi khi bọn họ hẹn hò, về nhà đúng giờ, nấu đủ cơm và thức ăn cho mình mình ăn, vừa ăn cơm vừa xem ti vi. Đặng Dương Minh thỉnh thoảng vẫn đến nhà cô ăn cơm. Hai người bọn họ trong lúc ăn cơm gần như không nói chuyện, bởi vì Đặng Dương Minh không thể nắm bắt được tâm trạng Hình Dục lúc ấy.“Sắp 11 giờ rồi, Hình Khải còn chưa về sao?” Đặng Dương Minh nằm trên sô pha phòng khách đọc sách, ngủ thiếp đi tự lúc Dục thấy anh tỉnh dậy, rót cho anh một cốc nước ấm, nói “Gần đây anh ấy thường về rất muộn, sớm cũng phải 1, 2 giờ sáng.”Đặng Dương Minh sững lại, nhìn vào khuôn mặt bình thản của Hình Dục, hỏi “Em đang cố tỏ ra bình tĩnh phải không?”“Đương nhiên là không.” Hình Dục nghiêng đầu cười.“Tiểu Dục, anh phải nhắc nhở em, đối với đàn ông không thể buông thả như thế, càng thả càng hoang dã, cái gọi là lãng tử quay đầu chỉ là vớ vẩn.” Đặng Dương Minh dụi dụi mắt, đàn ông hiểu đàn ông, nếu không biết ghìm cương đúng lúc thì kết cục sẽ đi rất xa.“Anh nghĩ Hình Khải yêu Phùng Xuyến Xuyến à?” Hình Dục bình tĩnh mấp máy môi hỏi.“Yêu thì chắc là không, nhưng cứ dính lấy nhau như thế thì thật không công bằng với em.”Hình Dục khẽ cười “Nhưng em chẳng quan tâm, thật sự không quan tâm. Anh Dương Minh, anh về đi ngủ đi.”Không biết là do cô che giấu quá giỏi, hay đúng là vô cảm trước vấn đề đó, Đặng Dương Minh không tìm được câu trả lời từ ánh mắt Dương Minh thấy sắc mặt mệt mỏi của Hình Dục, lúc ấy mới nhớ ra đã quá giờ đi ngủ của Hình Dục từ lâu, vội vàng đứng dậy “Em ngủ trước đi, khóa cửa phòng vào. Anh đợi Hình Khải thêm một lát nữa.”Hình Dục không nói gì thêm, chào anh rồi quay vào phòng mình, tiện tay khóa luôn cửa Dương Minh nằm bò ra ghế sô pha. Bỏ mặc một người con gái ngoan hiền như thế ở nhà không quan tâm, nói một câu thật lòng, Đặng Dương Minh thấy tiếc thay cho Hình Khải. Cũng có thể chính bởi vì Hình Khải biết người phụ nữ ở nhà sẽ bao dung đối với tất cả những gì anh làm, nên anh mới dám bừa bãi như giờ Dương Minh định không tiếp tục đợi nữa, nhưng vừa đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Hình thì gặp Hình Khải.“Ái chà, nửa đêm nửa hôm xuất hiện ở đây làm gì vậy?” Hình Khải hỏi với bộ mặt hết sức tò mò.“Không biết à? Đương nhiên là nhân lúc cậu không có nhà tìm vợ cậu tâm sự rồi.” Đặng Dương Minh nói Khải phì cười, ngay lập tức nháy mắt với Đặng Dương Minh, rồi liếc xéo anh “Sau này có hẹn hò gì với vợ mình phải canh giờ cho chuẩn, để mình bắt gặp nữa là không xong đâu đấy.” Nói xong anh giơ tay chào bạn, mệt mỏi uể oải đẩy cửa vào Dương Minh bất lực thở dài, tên tiểu tử này đúng là có phúc mà không biết hưởng.***Rõ ràng vốn chỉ là một câu nói đùa, một câu nói đùa mà không ai cho là thật, nhưng cho tới tận 3 giờ đêm, Hình Khải vẫn nằm trên giường lăn qua lăn lại, bần thần không ngủ.“Hình Dục! Mau mở cửa ra cho tôi.” Hình Khải đấm thình thình vào cửa phòng Hình Dục. Đặng Dương Minh từ trước tới nay vốn không có hứng với chuyện yêu đương trai gái, nhưng lại rất dịu dàng nhẹ nhàng với Hình Dục, Hình Khải càng nghĩ càng thấy kỳ gõ phải đến 10 phút mới nghe thấy tiếng mở cửa lạch cạch, không đợi Hình Dục kéo cửa ra, anh đã vội vàng đẩy cửa xông Dục nhìn bộ dạng tức tối của anh, không hiểu, hỏi “Sao thế?”Hình Khải không định trả lời, bước chân vào phòng, với tay bật đèn. Hình Dục lấy tay che ánh sáng, nhìn qua kẽ ngón tay, hành động của Hình Khải rất hài hước, trèo lên giường cô, lật gối lật ga giường, thỉnh thoảng lại đưa lên mũi Dục không biết anh đang tìm gì, bước lên kéo kéo vạt áo T-shirt Hình Khải đang mặc, nói “Làm gì thế? Đừng đi cả dép leo lên giường như vậy.”Đột ngột Hình Khải quay phắt đầu lại nhìn cô, ánh mắt sáng quắc. Anh không tìm thấy trên giường Hình Dục sợi tóc đáng ngờ nào, nhưng điều đó cũng không thể chứng minh là cô trong sạch!“Nói! Tại sao tóc cô lại rối tung ra thế kia?” Hình Khải nhướn mày, đầu tóc rối bù rất đáng Dục vuốt vuốt mái tóc dài “Đầu tóc anh cũng rối bù kìa.”Hình Khải hừ lạnh một tiếng, với lấy chiếc gương đặt trên tủ đầu giường soi, quả nhiên giống cái tổ Khải ngẩng cái đầu rối bù của mình lên, ra lệnh cho Hình Dục ưỡn ngực ngẩng cao đầu đứng nghiêm, Hình Dục ngoan ngoãn đứng thẳng người, sợ hãi chớp chớp mắt.“Nhìn thẳng vào tôi! Tại sao không dám nhìn thẳng vào mắt tôi? Sợ phải không?” Hình Khải bật người dậy, ép Hình Dục lùi sát vào Dục dụi dụi mắt, nghiêng người nhìn Hình Khải “Giờ là ba giờ rưỡi sáng, anh muốn em nhìn anh với ánh mắt thế nào?”“…” Hình Khải tức giận giơ ngón tay lên, những lời định nói lên tới cổ họng lại bị nuốt xuống, dù sao chuyện này cũng không thể đoán mò, nếu như Hình Dục chạy đến tìm Đặng Dương Minh tố cáo anh, nhất định tình cảm huynh đệ sẽ rạn mắt anh chiếu hơi lệch, lại đúng vào vị trí ngực Hình Dục. Ngực Phùng Xuyến Xuyến to hơn của Hình Dục nhiều, xì! Có con bò sữa ai còn tiếc quả đào nhỏ! Đúng thế! Thần kinh chắc? Nghĩ đến đây, Hình Khải hai tay chắp sau lưng, làm như không có chuyện gì, đi ra khỏi phòng ngủ của Hình anh vừa bước ra khỏi cửa, Hình Dục đã đóng sập cửa sau lưng, hoàn toàn không truy hỏi anh dù chỉ một riêng hành động này thôi lại khiến trái tim Hình Khải phải băn hôm Khải sau cả đêm không ngủ, mang đôi mắt gấu mèo ra khỏi phòng.“Bữa sáng anh ăn gì?” Hình Dục đang ngồi ở bàn uống sữa đậu nành, không chuẩn bị phần cho Hình Khải, bởi vì cô không nghĩ anh lại dậy sớm như thế.
Anh hận anh yêu em - Tiểu Hài Tử Ngươi Tới Đây Thể loại Ngược nữ sau ngược nam, quân nhân, thanh mai trúc mã, nữ chính là bác sĩ, HE Số chương 99 chương + 1 ngoại truyện Độ ngược nam 10/10 tuy khúc đầu ngược nữ nhưng tới phần ngược nam thì ngược đủ để các bạn được bù đắp 😆 Đánh giá của mình về cốt truyện 10/10 không thể bàn cãi, truyện đọc để suy ngẫm , đầu tư bài bản, edit cực mượt Nội dung Em đã từng là người yêu của anh, anh hạnh phúc với điều đó. Nhưng đó chỉ là quá khứ mà thôi, liệu em có phải là người dễ dàng thay đổi như vâỵ không? Và điều anh đau lòng nhất vẫn là Anh Hận Anh Yêu Em ! Có những nguyên nhân khiến cho tình yêu của hai người không đến được với nhau. Chỉ vì Hình Dục tự ti cũng như không tin vào tình cảm của Hình Khải và Hình Khải lại nghỉ Hình Dục không yêu mình nên không cương quyết bài tỏ dẫn đến hai người họ phải mất đến ba năm... Đó là câu chuyện rất hay và ý nghĩa con người ở đời luôn đi tìm hạnh phúc ở xa xôi mà không biết mà nó ở ngay cạnh mình... Đôi lời của mình về truyện - Truyện rất hay, có thể thuyết phục được các bạn gu cao, phẩm vị kén chọn - Cốt truyện gay cấn, đọc truyện đôi khi mình nghĩ mình đã nhìn thấy tất cả nhưng thật sự không phải vậy, motip mới - Cốt truyện xoay quanh một cô gái mồ côi được thượng tướng Lục quân đem về nuôi, ông nhận cô làm con gái, đặt tên là Hình Dục và ông nhận định đây là con dâu tương lai của ông. Bởi ông còn có một đứa con trai bằng tuổi với Hình Dục, tên là Hình Khải và thế là mọi truyện bắt đầu, do mất mẹ từ nhỏ , lại không được dạy dỗ chăm chút từ người cha khô cứng nên Hình Khải rất phá phách. Từ khi Hình Dục tới sống chung, anh luôn coi Hình Dục là một cái bóng cản đường phiền phức , đáng ghét . Nhưng có một chuyện anh không thể ngờ tới được, đó là sẽ có một ngày thì sự chán ghét ấy lại biến hoá thành tình yêu , từ khi biết mình có tình cảm với Hình Dục anh luôn tìm cách để khiến cô thừa nhận rằng cô cũng yêu anh, không biết vì lẽ nào mà cô luôn lạnh lùng và xa cách anh hơn. Liệu họ có đến được với nhau không ? Hay Hình Dục chỉ coi Hình Khải là anh em ???- Nữ chính là một người phi thường, giỏi nội chợ đến học tập, cô là người luôn kéo Hình Khải khỏi những vũng lầy trên con đường trưởng thành đầy trông gai của anh. Tuy lạnh lùng ít nói, nhưng ẩn sâu trong cô là một trái tim nhân hậu ấm nóng - Nam chính là điển hình của một đứa trẻ cá biệt, vì thế từ nhỏ đến lớn anh luôn bị vây hãm bởi nhiều tệ nạn xấu. Tuy anh hơi ngốc trong tình cảm, luôn làm những điều khiến Hình Dục gặp rắc rối, nhưng anh yêu cô thật lòng dù bị từ chối nhiều lần , trải qua nhiều hụt hẫn thất tình nhưng anh vẫn không thể ngừng yêu cô được. Truyện rất cảm động, đọc xong mình đã khóc rất nhiều, qua truyện mình giác ngộ được một điều rằng khi ta đã yêu quá nhiều và cứ ngỡ mình là người chịu nhiều thiệt thòi trong đoạn tình yêu đó nhưng sự thật lại không phải thế... Đoạn trích mình tâm đắc Hình Khải vẫn bận rộn trong phòng bệnh như mọi ngày, mang vào một chậu nước để lau người cho cô, anh không thích người khác chạm vào cơ thể Hình Dục, bởi vì cơ thể Hình Dục đã quá mong manh gầy yếu rồi, ngộ nhỡ họ mạnh tay làm cô đau thì sao? Vì vậy anh tình nguyện tự mình làm, làm tất cả những việc anh có thể. Sau khi lau người cho Hình Dục xong, Hình Khải khẽ khàng mặc quần áo lại cho cô, sau đó ngồi bên giường massage cho cô. "Tiểu Dục, hôm nay là sinh nhật của em, đã nói là sẽ đưa em đi du lịch, nhưng em vẫn lười chưa chịu dậy, thật là heo lười mà." Hình Khải nghiêng đầu hôn vào bàn tay cô một cái, nhìn thấy móng tay cô lại dài rồi, thế là, tạm thời bỏ công việc massage ở đấy đã, lấy cái cắt móng tay ở chiếc tủ đầu giường ra, nhấc tay cô lên, cẩn thận giúp cô cắt móng tay. "Trước kia, em luôn là người dậy sớm nhất nhà, khi trong nhà chỉ có hai chúng ta, ha ha, sau khi em dậy, bao giờ cũng nấu đồ ăn sáng, sau đó mới gọi anh dậy, nếu anh lười không chịu dậy, em liền gấp chăn cho vào tủ, rồi rút gối dưới đầu anh ra, cho tới khi trên giường chỉ còn lại anh và cái ga trải giường, anh nổi cáu quát em, thế là tỉnh luôn." Hình Khải đột nhiên cười, vuốt vuốt má cô, lẩm bẩm nói một mình "Bác sĩ bảo anh phải nói chuyện với em thật nhiều, nghe nói có thể em vẫn nghe được, nhưng anh cứ cảm thấy như em không nghe thấy gì, nếu em có nghe được, sao em nỡ để anh phải buồn thế này, đúng không... gần đây công việc của anh bận rộn, họp hành suốt ngày, nếu em thật sự thương anh, thì chớp chớp mi mắt cũng được."..... Nếu thấy hay các bạn hãy quay lại cho mình 1❤️ và nói cảm nhận của các bạn nhé. Mình rất trân trọng những nhận xét của các bạn nên đừng ngại để lại cảm nhận của bạn nhé. Như lệ cũ nếu chương này được 10❤️ mình sẽ tiếp tục đăng chương tiếp theo🥰
Em không biết mình đã hôn mê bao lâu, cũng không biết bây giờ là ban ngày hay đã tối, thần chí dần dần hỗn loạn, hít thở ngày một khó khăn hơn… Hình Khải, em rất nhớ anh, nhớ đến anh, có thể làm giảm sự đau đớn, nhớ đến anh em có thể cười và ngừng thở……Em xin lỗi Hình Khải, trước khi chết em đã làm một việc thật nhẫn tâm, vĩnh viễn không để anh đọc được nội dung trong cuốn nhật ký này, bởi vì em đang dùng chút sức tàn lực kiệt của mình để tiêu hủy lần xé một trang, liền khiến em nhớ tới những ngày đã qua của chúng ta, em nghĩ, khi nước mắt của em đã cạn, thì quyển nhật ký đồng hành cùng em suốt mười tám năm này cũng sẽ cùng em trở về với cát bụi. Cũng tốt, coi như chôn vùi tình bạn, tình thân, tình yêu vừa tròn mười ba năm của chúng ta và cả tính mạng em ở đây…Em không còn nhiều thời gian nữa, đầu óc đã bắt đầu lộn xộn, nhớ tới hồi em còn năm mười lăm tuổi, em sống trong một ngôi làng “liệt sĩ”, những người già tóc hoa râm, cả ngày dùng nước mắt để rửa mặt. Còn em, ngày nào cũng sống trong sự hoảng sợ, sau đó lại kiên định nói với mình rằng, bố mẹ nhất định sẽ trở về khỏe mạnh, bởi vì họ đã hứa với em, sau khi chấp hành xong nhiệm vụ lần này, họ sẽ nhanh chóng về nhà, cùng em ăn sủi là, em mang bao chờ đợi ngóng trông, hàng ngày đều đứng ở đầu làng chờ bố mẹ, đợi từ khi mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn, từ khi hoàng hôn cho tới tối muộn…Nhưng cuối cùng, kết quả của sự chờ đợi lại là hai thi thể giá vậy, Hình Khải, yêu anh càng sâu nặng, em càng sợ. Có hứa hẹn là có chờ mong. Khi lời hứa một ngày nào đó trở nên vô dụng, chúng ta sẽ không thể quay về trước kia được nữa. Một khi mất anh, em không còn tìm được lý do để sống em vẫn không muốn chết, em muốn được sống bên anh cho tới già, cùng anh thực hiện tất cả những việc mà anh muốn làm, anh thích ở đâu em sẽ ở đó, cho dù em chỉ sống bên anh với thân phận là người em yêu em dành cho anh, cuồn cuộn như nước; tình yêu em dành cho anh, nặng như Khải, cảm ơn anh đã tặng em đôi giày trắng, cảm ơn anh đã mua quần áo đẹp cho em, cảm ơn anh bảo vệ em như người thân như người tình, cả đời này em đã mãn nguyện lắm Khải, khi một lúc nào đó mà anh nhớ tới em, đừng buồn, đừng bao giờ buồn, bởi vì những năm tháng được sống bên anh, vô cùng hạnh phúc…Còn bây giờ, em đành phải nói lời vĩnh gái cả đời sống vì anh, Hình con gái cả đời chỉ yêu Hình Khải, An xong, Hình Khải đột nhiên cảm thấy trời đất tối một tiếng, anh đập quyển nhật ký vào tường.“Sao em có thể ngu ngốc như thế? Em mau ngồi dậy cho anh! Ngồi dậy nói với anh sao em lại ngu ngốc như thế?!” Hình Khải điên cuồng đấm tay vào cửa sổ, ngay sau đó nước mắt làm mờ tầm nhìn của anh, anh mở trừng đôi mắt đỏ mọng chỉ thẳng vào Hình Dục lúc này đang nằm trên giường bệnh, tức tới mức nghiến răng trèo trẹo.“Em đã lãng phí mười ba năm của anh em có biết không? Khiến anh phải giày vò tự vấn bản thân xem mình đã làm sai chỗ nào, tại sao mãi vẫn không nhận được sự tha thứ của em, có điểm nào khiến em không chịu lấy anh! Mẹ kiếp, anh còn nghĩ em đã mắc bệnh nan y gì cơ! Em nói xem sao bố mẹ em lại có thể sinh ra một kẻ biết giày vò người khác như em chứ? Trời ơi…”Mắt Hình Khải vằn những tia máu đỏ, anh túm chặt lấy mũi bịt chặt miệng, ngửa cổ cho nước mắt chảy ngược vào trong, cố gắng như thế rất lâu rất lâu…Anh cắn môi, ngồi xuống bên giường, dịu dàng thận trọng, cầm tay cô, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt tiều tụy bất động của cô, nước mắt gần như ướt nhòa mặt, chảy xuống ướt cả tay Hình Dục, thấm xuống ga giường, những giọt nước mắt nóng hổi, giống như dòng chảy hồi sinh, cứu vớt ngọn lửa trong lòng nhiên, anh lau sạch nước mắt, mỉm cười, nói chắc như đinh đóng cột “Cho dù em có mù, có điếc, có ngốc, hay sống thực vật, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em nữa, nghe thấy không hả, không ai có thể chia rẽ chúng ta, em càng không được.“Anh nói cho em biết, anh chưa bao giờ quên những lời đã nói với em năm mười bảy tuổi, anh đã nói em là hạnh phúc nửa phần đời còn lại của anh, em còn nhớ em đã nói gì không? Em nói… vì anh chưa đủ trưởng thành nên mới nói ra những lời ngốc nghếch như thế, em còn bảo anh cứ chờ mà xem.“Nhưng chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, trái tim anh chưa bao giờ thay đổi, vẫn là tên tiểu tử ngốc nghếch đứng chênh vênh nơi bờ vực chờ em phán quyết, em còn định giày vò anh bao nhiêu năm nữa? Anh sẽ chơi cùng em cho tới ngày cuối cùng của cuộc đời, được không?”“Tiểu Dục, anh yêu em, anh hận mình sao có thể yêu một người con gái có trái tim sắt đá như em, anh càng hận mình hơn khi không thể làm em cảm nhận được tình yêu anh dành cho em kiên định vĩnh hằng thế nào, anh xin lỗi, Tiểu Dục, anh đã khiến em hoang mang, sợ hãi…Anh gục đầu vào mu bàn tay cô, run lên bần bật một cách vô vọng.“Hãy tỉnh lại và nói rằng “em yêu anh” được không? Tiểu Dục, Hình Dục, An Diêu, cho dù em là ai, anh vẫn muốn chính miệng em nói với anh , xin em đấy, anh đợi câu này mười ba năm rồi, xin em, xin em hãy tỉnh lại…”Nhưng ngón tay của Hình Dục không giống như những gì chúng ta vẫn nhìn thấy trên ti vi – cử động, mắt cũng chẳng nhòe nước… máy đo nhịp tim vẫn không có gì khác biệt, mỗi phút mỗi giây vẫn chờ đợi, đợi sự phán quyết của sinh mệnh…Rõ ràng, dù là An Diêu của ngày ấy, hay là Hình Dục bây giờ, cô cuối cùng vẫn đã bỏ lỡ điều quan trọng khi bạn đã cho đi tất cả tình yêu, khi bạn coi đối phương là sinh mệnh, điều đó cho thấy đối phương cũng yêu bạn sâu đậm như thế. Vì anh ấy yêu bạn, trong mắt chỉ có bạn, nên bạn mới cam tâm tình nguyện vì anh ấy mà cho đi nhiều như thế. Đối phương đáp lại bạn, ngoài tình yêu ra, còn cả tính mạng mà anh ta có thể chi phối. Nếu không có bạn, cuộc đời anh ta cũng trở nên vô vậy cái gọi là tình yêu đến chết cũng không thay đổi, tuyệt đối chỉ là tình yêu từ một phía.
Nghe từ “anh ,” An Dao bỗng thấy nhẹ nhõm đi nhiều, thì ra hai người bọn họ đã xưng anh gọi em rồi, có phải cô đã lo lắng quá không?An Dao không muốn để Hình Dục nhìn ra sự nhỏ nhen của mình, vì vậy cô vội xua xua tay “Mình không đi đâu, Đại Dục người ướt nhẹp như thế, nhất định sẽ làm bẩn bộ quần áo mới mua của mình.”Hình Dục ừ một tiếng, ôm chiếc khăn tắm đi ra vườn, nhìn thấy Đại Dục nghịch ngợm đang giũ giũ lông, khiến nước bắn tung tóe lên người Hình Khải lau lau mặt, cầm lấy chiếc khăn tắm phủ lên người Đại Dục, Đại Dục lại giũ giũ bộ lông dài chạy nhảy khắp vườn, sung sướng vui Khải bên này bận rộn tới mức mồ hôi đầm đìa, Hình Dục lại chỉ đứng bên nhìn, hoàn toàn không có ý giúp đỡ anh.“Đừng đứng xem biểu diễn nữa! Trời lạnh thế này, mau lau khô cho nó đi!” Hình Khải vòng tay ôm chặt con chó lại, thật sự không rút được tay ra để lau cho Đại Dục. Nếu Hình Dục đồng ý cho nó vào nhà cho ấm, anh cũng không đến nỗi biến mình trở nên nhếch nhác thế Dục đi lại gần với vẻ mặt bất mãn, vừa lau vừa nói “Còn không mang cho đi.”“Này! Anh đang tự hỏi, Đại Dục đã làm gì mà em đối xử với nó như thế? Chó cũng có lòng tự trọng đấy, nó biết em không thích nó, nhìn thấy chưa, em vừa đi ra nó lập tức đứng im.”Nói cũng phải, Đại Dục ra sức áp sát người vào Hình Khải, như đứa bé đáng Dục không cho là thế, vô thức ngước mắt lên nhìn, thấy Hình Khải toàn thân ướt sũng, cô sợ anh cảm, thế là, vô tình giơ cao chiếc khăn vừa lau cho Đại Dục lên, giúp Hình Khải lau Khải cảm thấy có mấy sợi lông chó bay vào mũi mình, bất giác hắt xì hơi hai cái, anh với tay túm chặt lấy gáy Hình Dục, gí sát cái đầu ướt rượt vẫn còn “mùi của chó” vào mũi Dục cười vui vẻ, cố gắng đẩy anh ra, nhưng trong lúc giằng co, cô không cẩn thận trượt chân ngã phịch xuống nền, thế là Hình Khải và Đại Dục cùng lao tới, đầu tiên, Hình Khải giữ chặt hai vai cô, khiến cô không thể cử động được. Có Hình Khải chống lưng, Đại Dục lấy hết dũng khí, thè chiếc lưỡi dài ra liếm mặt cô. Khắp mặt Hình Dục toàn nước dãi chó, cô ra sức đạp chân để giãy giụa, Hình Khải lại dùng đầu gối giữ chặt hai chân cô, phá lên cười Dao nghe thấy tiếng huyên náo ngoài vườn, đi ra cửa nhìn, kinh ngạc khi thấy Hình Khải đang “bạo hành” em gái, cô xấu hổ vô cùng. Cô rất muốn ra giúp Hình Dục, nhưng lại sợ Đại Dục, đành đứng ở cửa khuyên giải “Hình Khải, mau thả Tiểu Dục ra…”Hình Khải quay sang nhìn cô cười “Không sao đâu, em mau vào nhà đi, hôm nay anh phải khiến Tiểu Dục xin tha mới thôi.”An Dao vặn vặn cánh tay, lại thấy Đại Dục trừng mắt nhìn mình, cô lập tức đóng cửa lại. An Dao vừa quay vào ngồi trước ti vi vừa lắc đầu, Hình Khải bình thường nho nhã lịch sự thế mà lại thích trừng trị em gái. Hình Dục, mình rất thông cảm với cậu!Trong vườn, dưới sự xúi bẩy của Hình Khải, Đại Dục điên cuồng liếm khắp mặt cô rồi liếm xuống dưới cổ, cuối cùng dừng lại ở phần ngực và liếm điên cuồng.“Hình Khải… kéo nó ra… nó đang cắn em…” Hình Dục đau đớn nhắm chặt mắt lại.“Đại Dục dám cắn em?!” Hình Khải vừa nghe thấy vậy vội kéo đầu con chó ra, quả nhiên phần ngực Hình Dục ướt sũng, cả khuôn ngực phập phồng của cô đang bày ra ngay trước mắt Hình Khải cảm thấy đầu mình như bốc khói, thấy chưa, đùa quá trớn Dục thấy vậy vội vàng ngồi bật dậy, ôm chặt chiếc khăn tắm che trước ngực, kéo tay nắm cửa xông vào phòng tắm, Hình Khải chẳng nghĩ được gì nữa, cũng đi theo cô vào Dục chẳng hiểu chuyện gì, vẫy đuôi rối rít lần đầu tiên chạy vào phòng khách, dù là chó hay người, cũng đều phớt lờ An Dao lúc này đang ngồi xem ti vi ở ghế sô Dao kinh ngạc khi nhìn thấy Đại Dục đi vào phòng khách, cô kêu ré lên một tiếng rồi chạy thẳng lên phòng ngủ ở tầng hai, vừa chạy vừa nhìn Hình Khải cầu cứu.“Binh”, cửa phòng tắm bị sập lại, mũi Đại Dục sém chút nữa thì đập thẳng vào cánh Dục rên lên khe khẽ, nằm trước cửa phòng tắm hít hít qua khe cửa.“Anh vào đây làm gì?”Hình Dục đứng quay lưng lại, một tay chống trên bồn rửa mặt, một tay giơ ra đẩy Hình thở Hình Khải gấp gáp, anh phớt lờ sự cản trở của Hình Dục, bước lên trước áp sát người cô “Em nói xem anh vào đây làm gì?”Hình Dục khó khăn lắm mới lách ra được một chút, tiện tay mở vòi hoa sen, trong nháy mắt, nước nóng từ trên cao xả xuống, cả phòng tắm bốc hơi mờ mịt, tiếng nước chảy giúp họ che giấu nội dung của cuộc đối nhìn nhau, ngàn vạn lời muốn nói như mắc nghẹn nơi cổ họng Hình Khải, mỗi lần hai người bọn họ có cơ hội tiếp xúc, anh luôn muốn có được nhiều hơn thế, còn hành động lẩn tránh tự vệ của cô khiến người ta bốc hỏa!Anh tức giận dang tay giáng thẳng vào tấm gương, mạnh tới mức khiến tấm gương vỡ loảng xoảng, cùng lúc đó bàn tay bị những mảnh vỡ cứa vào truyền tới cảm giác đau đớn tới toàn Dục thấy anh bị thương, vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, Đại Dục vẫy vẫy đuôi đi theo cô, chạy vào phòng đọc sách lấy túi thuốc.“Tiểu Dục, xảy ra chuyện gì thế?” An Dao thấy Hình Dục thần sắc hoảng hốt.“Tay anh ấy bị mảnh gương vỡ cứa vào.”“Nghiêm trọng không?” An Dao khẽ than lên, nhưng lại vướng Đại Dục còn đang loanh quanh trong phòng, cô đành phải đứng từ xa cầu phúc cho anh.“Không nặng lắm, mình giúp anh ấy xử lý một chút là xong thôi.” Nói rồi Hình Dục chạy vào phòng ngành mà Hình Dục học là hộ lý cấp cứu, xử lý vết thương rất bài kéo tay Hình Khải, Hình Khải hất tay cô ra, thấy anh quay người định đi, cô nhanh như mũi tên chạy tới chặn trước mặt anh, rầm một tiếng đóng cửa phòng tắm lại, ngay sau đó cưỡng ép kéo anh quay lại trước chậu rửa mặt.“Mặc kệ anh! Đừng có lo cho anh nữa được không?”“Em không lo cho anh thì ai lo cho anh, đưa tay đây!”Hình Khải im lặng, cho dù là bị cảm, bị sốt hay anh chạy ra ngoài đánh nhau gây gổ, chỉ cần anh về nhà với những vết thương trên người, Hình Dục luôn lặng lẽ như thế giúp anh xử lý chúng, không bao giờ kêu ca dù chỉ một lời.“Á!”Hình Dục ra tay khá mạnh, đầu tiên cô đổ một lượng cồn lớn lên miệng vết thương để khử trùng, sau đó dùng kìm nhặt từng mảnh vỡ trong đó ra, dính băng dính khắp tay Hình Khải rồi giật ra, làm đi làm lại như thế, mặc dù phương pháp này có phần tàn nhẫn, nhưng lại giúp nhặt sạch bụi thủy tinh hay dị vật dính trên tay Khải đau tới muốn dựng ngược tóc gáy, mặc dù mỗi lần bị thương anh đều phải để Hình Dục “hành hạ” một phen, có điều anh là kiểu người vết thương khỏi thì cũng quên đau, không nhớ lâu thù dai.“Em hãy nói thật đi, em học hộ lý cấp cứu một phần nguyên nhân là vì anh đúng không?”“Vâng!” Hình Dục cũng không phủ Khải cũng chẳng có gì đáng để vui mừng, anh mệt mỏi ngồi dựa vào tường, để mặc Hình Dục xử lý vết thương giúp mình. Anh không thích sự quan tâm của Hình Dục, anh luôn có cảm giác như mình đang nợ cô thứ gì đó, lòng thoáng chua xót, có thứ gì đó dường như chỉ chịu một chút kích thích là đã tự vỡ vụn ra, sau đó không thể nhặt lại được Khải hoàn toàn không hiểu biểu hiện của cô là đang muốn diễn đạt điều gì, anh định giải tỏa thắc mắc thì ngay lúc ấy có tiếng An Dao hét lên từ hành lang tầng hai.“Hình Dục, tay Hình Khải sao rồi? Mau đưa Đại Dục ra ngoài đi, mình muốn xem vết thương cho Hình Khải.”Hình Dục cứ như gặp được cứu tinh vội vàng đáp lại lời của An Dao, sau đó đẩy Hình Khải ra, chạy khỏi phòng tắm. Hình Khải không ngờ cô lại mạnh tay như thế, loạng choạng hai bước rồi vấp vào thành bồn Dục chạy về phòng ngủ, chưa đến hai phút sau, cô thay một bộ quần áo mới đi ra, làm như chưa từng có chuyện gì cả, đầu tiên là tống cổ Đại Dục ra khỏi phòng khách, sau đó quay lại vẫy vẫy tay gọi An Dao lúc này đang đứng trên hành lang tầng hai.“An toàn rồi, xuống đây đi.”An Dao vỗ vỗ ngực, cô biết Đại Dục thuộc loại chó lớn nhưng thuần chủng, có điều cô vẫn thấy sợ, nói cách khác là cô không muốn lại gần loài động vật lông vừa dài lại vừa rớt dãi ròng ròng như Dao giờ chẳng còn tâm trạng đâu mà hỏi nhiều, cô vội vàng chạy xuống, đi lướt qua người Hình Dục. Giờ cô chỉ quan tâm tới tình hình vết thương của Hình Khải, trong lòng có chút không thoải mái, vốn đây là lúc thân làm bạn gái như cô ra tay thể hiện, thế mà lại bị nha đầu đó cướp mất, thật bực mình.
truyện anh hận anh yêu em