Đọc truyện Mê Vợ Không Lối Về Full của tác giả: Chiêu Tài Tiến Bảo - Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược Xảy ra quan hệ Chương 93: Mắt chó coi khinh người Chương 94: Trò cười của tông triển bạch Chương 95: Quan hệ hợp tác Chương 96: Cô ấy là phụ nữ đã có chồng
Thông tin: Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng (Bản chuẩn) - Truyện full. Nội dung truyện Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng của tác giả Ren ny17 - Anh là Lục Lãnh Phong 18 tuổi đã trở thành chủ tịch tập đoàn Lục gia, một con người lập dị, lạnh lùng, tàn nhẫn, nhắc đến anh
Trên mặt đất là cốc nước rơi vỡ, trên váy Lâm Hàn Uyển thấm nước, quần áo xộc xệch, mắt đỏ hoe, khẽ khóc thút thít. Khi cô ta thấy Lâm Viên Trung bước vào nhào qua: "Ba…" Trông cô ta dường như đã phải chịu uất ức rất lớn vậy. Lâm Tử Lạp liếc nhìn cô ta rồi đi tới, lúc này mới phát hiện ra mặt Tông Triển Bạch đỏ một cách khác thường.
Đọc Từ Đầu Đọc Mới Nhất Giới Thiệu Tải ebook truyện : Mê Vợ Không Lối Về (FULL - HOÀN) EPUB PRC/MOBI AZW3 PDF Mê Vợ Không Lối Về Một cuộc giao dịch, cô mang thai con của người lạ, mang bụng bầu gả cho người đàn ông đã đính ước từ nhỏ. Vốn cho rằng chỉ là một cuộc giao dịch, lại dây dưa thứ tình cảm không nên có trong cuộc hôn nhân này.
Đọc truyện Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp của tác giả Thanh Dii, đã hoàn (full). Trang 2 Mê muội; Chương 60: Trở về; Chương 61: Tình yêu của em; Chương 62: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ) Quá Muộn Để Nói Lời Yêu.
Chỉ có tiếng hơi thở nhè nhẹ. Vu Đậu Đậu liếc trộm Quan Kình, hỏi khẽ, "Tại sao anh ấy lại đánh tôi?". Quan Kình, "…". Chuyện này còn không phải là do cậu ta, không phải là do cậu ta muốn xem chuyện cười của Tông Cảnh Hạo cho nên khi chưa làm rõ chuyện như thế
pHGkR.
Đọc truyện Mê vợ không lối về. Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiển người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp." Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu “Tôi không hổi hận...” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng... Một đêm này đau đớn mà dài lâu..... Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cẩm tiền nhanh. chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.
Chương 96 Cô ấy là phụ nữ đã có chồngTừ chương này mình up bản dịch mới với nội dung tương tự chỉ khác tên nhân vậtLâm Tử Lạp -> Lâm Tân NgônTổng Triển Bạch ->Tông Cảnh HạoLâm Viên Trung - > Lâm Quốc An Trang Kha Nguyệt -> Trang Tử Khâm-Vu Đậu Đậu nhìn Lâm Tân Ngôn đang đứng ở bên cửa sổ một cái rồi mới nói, “Chúng ta có chung một kẻ thù.”“….”Quan Kình càng cảm thấy thú vị hơn, anh ta khom người xuống dựa gần vào người Vu Đậu Đậu, “Cậu nói cho tôi nghe thử xem.” Tông Cảnh Hạo đang coi tay của Lâm Tân Ngôn làm đồ chơi thì vẫn cúi đầu như cũ, chỉ là khi nghe thấy Vu Đậu Đậu nói cậu ta và Lâm Tân Ngôn có cùng một kẻ thù thì lông mi của anh hơi động đậy một vài tay cái của anh lúc lúc lại vuốt nhè nhẹ xuống mu bàn tay của này nói không phức tạp thì là không phức tạp, nói phức tạp thì là phức tạp, nói một hai câu thì cũng không nói rõ Đậu Đậu nghĩ một lúc, “Tôi nói từ đầu vậy, lần đầu tiên gặp mặt với cô Lâm là do tôi muốn lôi kéo làm ăn với cô ấy, khi cô ấy nhìn thấy mặt tôi thì có phản ứng rất lớn, dường như là quen biết tôi, nhưng tôi không hề quen biết cô ấy…”Vu Đậu Đậu kể lại một lượt quá trình cậu ta và Lâm Tân Ngôn gặp nhau, “Anh tôi ૮ɦếƭ vào 6 năm trước, trước khi ૮ɦếƭ bị người ta mua chuộc xe hàng cố ý đâm ૮ɦếƭ, sau khi đâm còn nguỵ trang thành sự cố ngoài ý muốn—” Nói đến đây, cậu ta đưa mắt lên nhìn Lâm Tân Ngôn, “Cô Lâm là người lúc đó bị đâm trúng, mệnh cô ấy lớn, tài xế taxi kia ૮ɦếƭ rồi, cô Lâm bị thương nặng.”Ngón tay Lâm Tân Ngôn hơi cuộn chặt lại, trong lòng bàn tay cô toát ra một lớp mồ hôi lạnh, lời nói của Vu Đậu Đậu đã xé rách nỗi đau khổ mà cô phải chịu năm lưng cô bị một mảnh vỡ đâm vào trong thịt, vị trí của mảnh vỡ đó còn nằm ở chỗ đốt sống cụt, nếu như không làm phẫu thuật thì nó sẽ chèn vào thần kinh khiến cô bị bại liệt không thể đi lại được, nhưng nếu làm phẫu thuật thì phải tiêm thuốc gây tê, cô là phụ nữ có thai thì không thể tiêm thuốc như tiêm thuốc tê thì sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong vừa muốn giữ lấy con vừa không muốn nửa đời sau phải sống trêи xe nữa, cô cũng không thể bị bại liệt được, nếu như sinh con ra thì ai sẽ chăm sóc cho chúng? Trang Tử Khâm già đi thì ai sẽ chăm sóc cho bà?Cô không thể bị bại không thể bỏ con đi, cô vốn dĩ đã không nỡ bỏ con đi, sau khi biết mình mang thai đôi thì cô càng không nỡ bỏ bọn chúng hình thành ở trong bụng cô thì bọn chúng đã có chung huyết mạch và như xương với thịt với côCô còn thì bọn chúng sẽ tuyệt đối sẽ không từ bỏ cùng, cô chỉ có thể lựa chọn phẫu thuật mà không tiêm thuốc đau cắt thịt khiến cô đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy toàn thân ngứa ran, giống như cô lại đang trải qua lại nỗi đau mà ngay cả nỗi đau xé tim xé phổi cũng không đủ để hình dung ra đau đến mức muốn ngất đi, nhưng phụ nữ mang thai thì không thể ngất, cô còn phải giữ tỉnh táo, nếu không sẽ bất lợi cho đứa bé trong người sinh mổ đều biết, nếu gây tê thì cũng chỉ là gây tê nửa người còn đầu óc thì hoàn toàn tỉnh táo. So với việc cô phải giữ tỉnh táo cũng là một đạo không muốn nghĩ đến nó, cô muốn quên nó đi, nhưng những đau khổ đó vẫn ẩn giấu trong kí ức của cô, vốn dĩ không thể xoá bỏ khi có người nhắc đến nó thì cô sẽ nhớ rõ ràng lại như lúc này, rõ ràng là chuyện đã xảy ra rồi, hơn nữa còn xảy ra được 6 năm năm rồi, nhưng cái cảm giác đau đớn khó chịu đó vẫn ùa đến từng cơn một, giống như cơn nước nước của sông Tiền Đường từng cơn một ập vào người đột nhiên nắm chặt hai tay Cảnh Hạo rõ ràng cảm nhận được sự khác thường của cô, anh đưa mắt lên thì nhìn thấy tóc ở bên tai cô đã ướt đẫm mồ hôi, cô đang căng thẳng và sợ như là bị một loại hồi ức đáng sợ nào đó quấn lấy khiến cô cảm thấy sợ đưa tay kéo cô vào lòng, lòng bàn tay dày rộng vuốt ve sống lưng của cô, “Đừng sợ.”Lâm Tân Ngôn nhắm mắt lại, cô vùi mặt vào trong иgự¢ anh. Hơi thở của anh, Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của anh dường như có thể vỗ về trái tim người khác, Lâm Tân Ngôn dần dần bình tĩnh đầu tiên cô lộ ra vẻ yêu đuối như vậy ở trước mặt tư của Tông Cảnh Hạo hơi rung động, anh ôm cô chặt hơn, môi anh áp vào tóc ở trêи đỉnh đầu cô.“Bởi vì người hại anh tôi và mua chuộc anh tôi đâm cô Lâm là cùng một người, cho nên chúng ta có chung kẻ thù với nhau, hôm nay chúng ta đạt được sự hợp tác thì đương nhiên sẽ là quan hệ hợp tác, tôi và cô Lâm cũng chỉ mới gặp nhau có ba lần, lần này cô Lâm muốn mua xe, cô ấy mới trở về nước nên không quen đường cho lắm, hãy để cho làm tài xế cho cô ấy, chỉ có như vậy thôi.”Quan Kình vuốt vuốt mũi, anh ta liếc Tông Cảnh Hạo một này Tông Cảnh Hạo đang nhìn Lâm Tân Ngôn, vốn dĩ không hề nhìn anh ta âm thầm thở phào một hơi, hỏi, “Hai người biết người đó là ai không?”Vu Đậu Dậu thành thực gật đầu, “Biết, là một người phụ nữ nhà họ Hà, cô ta có một chút thân phận, chúng tôi muốn lật lại vụ án cũng không dễ dàng gì.”Nhà họ Hà?Quan Kình ɭϊếʍ môi, “Là nhà họ Hà có tập đoàn hàng đầu sao?” Vu Đậu Đậu gật đầu, “Hà Thuỵ Lâm.”Nghe Lâm Tân Ngôn nói là người nhà họ Hà thì Vu Đậu Đậu đã đại khái biết được là ai họ Hà có hai người con trai, mấy năm trước tìm lại đứa con gái bị mất tích, lúc đó khá là náo phòng đột nhiên yên lặng có tiếng hơi thở nhè Đậu Đậu liếc trộm Quan Kình, hỏi khẽ, “Tại sao anh ấy lại đánh tôi?”Quan Kình, “…”Chuyện này còn không phải là do cậu ta, không phải là do cậu ta muốn xem chuyện cười của Tông Cảnh Hạo cho nên khi chưa làm rõ chuyện như thế nào đã gửi ảnh cho anh thì Vu Đậu Đậu sẽ không bị có điều Vu Đậu Đậu là đồ ngốc sao?Còn không nhìn ra, anh đang không thích người đàn ông khác lại gần Lâm Tân biểu cảm của Quan Kình thì Vu Đậu Đậu dường như đã hiểu cậu ta bị oan uống biết bao, chỉ là cậu dẫn Lâm Tân Ngôn đi xem xe với lại việc rõ rành rành như vậy mà cậu ta lại bị ăn một cái ức trong lòng khiến cậu ta khẽ lẩm bẩm một câu, “Có tiền thì có thể bắt nạt người khác sao?Tông Cảnh Hạo trông giống như đang nhàn nhã, chuyện này không liên quan đến anh, nhưng anh đều nghe rõ mỗi câu mà Vu Đậu Đậu Thuỵ Lâm.“Cậu muốn bồi thường cái gì.” Tông Cảnh Hạo nhàn nhạt không phải là người cậy quyền cậy thế mà bắt nạt người khác, chỉ là anh không thích người đàn ông khách lại quá gần Lâm Tân Tân Ngôn phát hiện không biết từ lúc nào mà cô đã ngồi trong lòng Tông Cảnh Hạo, sắc mặt cô hơi đỏ lên, cô nhanh chóng rời khỏi lòng làm ra vẻ bình tĩnh nhìn đồng hồ đeo trêи cổ tay một cái, “Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về đây.”Vu Đậu Đậu cũng đứng lên theo, “Nếu không thì bồi thường cho tôi một ít tiền?”Dù sao cậu ta cũng bị đánh thì cũng nên được bồi nữa Tông Cảnh Hạo cũng không thiếu ta cũng không thể uổng công bị ăn đấm chứ?Tông Cảnh Hạo ôm lấy vai Lâm Tân Ngôn, “Tôi đưa cô về.”Lâm Tân Ngôn muốn từ chối, nhưng Tông Cảnh Hạo lại xiết chặt vai cô hơn, “Ngay cả Ⱡồ₦g иgự¢ tôi cũng đã cho cô mượn rồi, cô muốn qua cầu rút ván sao?”Lâm Tân Ngôn phát hiện cô chưa từng thắng anh bao giờ, cô than thở một hơi rồi để mặc anh tuỳ ý ôm đi qua người Vu Đậu Đậu, Tông Cảnh Hạo liếc cậu ta một cái, nhưng cái liếc này lại mang đầy ý cảnh cáo, “Cô ấy là phụ nữ đã có chồng, cậu tránh xa cô ấy một chút, muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói với Quan Kình.”Anh nói xong liền ôm Lâm Tân Ngôn rời vào trong xe, Tông Cảnh Hạo thắt dây an toàn cho Tân Ngôn đưa mắt xuống nhìn anh, “Anh không cảm thấy anh đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi sao?”Tông Cảnh Hạo, “Không cảm thấy.” Anh lời lẽ đanh thép nói, anh vốn không cảm thấy anh có gì Tân Ngôn, “Tôi không phải đồ vật riêng của anh, tôi có phạm vi cuộc sống của mình, anh như vậy rất không tốt.” Lâm Tân Ngôn không muốn xảy ra chuyện như thế này một lần Cảnh Hạo, “Chúng ta là vợ chồng, cô không phải là vật riêng của tôi sao?”Lâm Tân Ngôn, “Chúng ta không phải là vợ chồng.”Tông Cảnh Hạo, “Có giấy đăng kí kết hôn.”“….”Lâm Tân Ngôn đột nhiên bị nghẹn vì lúc đầu cô không đi làm giấy tờ, bây giờ lại trở thành điểm yếu của Tân Ngôn, “Anh nói với Quan Kình một câu bảo anh ta đi làm giấy—-“Cô còn chưa nói xong thì đột nhiên bị người khác giữ lấy đầu, ngang ngược bị anh áp xuống môi—-
Người vừa lên tiếng là vệ sĩ theo Tông Cảnh Hạo lên núi, Tô Trạm hỏi “Là tôi, Tổng Giám đốc Tổng đâu rồi?”“Trong đó” Vệ sĩ ở đây dễ đi hơn nhiều, nó đã được những người đi trước giẫm lên và để lại một con đường đất nhỏ hẹp. Theo vệ sĩ dẫn đường, họ băng qua đỉnh núi không cao lắm, sau đó nhìn thấy một khu rừng quả hồng. Vào mùa này, lá cây hồng gần như đã rụng sạch, chỉ còn lại những quả màu Tân Ngôn thấy con gái mình và Tông Cảnh Hạo đang ở dưới một cây hồng khá lớn. Hình như Lâm Nhụy Hi mới ăn hồng nên khóe miệng còn dính nước của quả hồng, Tông Cảnh Hạo đang lau miệng cho cô đây cô cảm thấy Tông Cảnh Hạo rất may mắn, ít nhất anh không bị ba mẹ bỏ rơi, điều kiện gia đình rất tốt, vừa ra đời đã được muôn người chú kể từ khi cô biết Trình ɖu͙ƈ Tú là mẹ anh, nhưng anh không hề biết điều đó, cô cảm thấy hơi đau lòng cho anh.“Mami” Khi nhìn thấy Lâm Tâm Ngôn, Lâm Nhụy Hi hào hứng hét lên “Mami đến tìm con phải không?”Tông Cảnh Hạo quay đầu thì thấy người phụ nữ cao gầy đứng trêи đỉnh núi, ngay cả trong rừng không đủ ánh sáng, cô cũng có thể thu hút ánh mắt của người khác và khiến người ta dừng bước gian chưa đến, sao cô lại có thể ra ngoài?Lâm Tân Ngôn đi xuống, trong rừng hồng có rất ít cỏ dại, đi lại dễ dàng hơn con đường đi tới rất nhiều. Cô bước tới nhìn con gái mình và định đưa tay sờ mặt cô bé, nhưng vì tay cô quá bẩn nên đã rút lại “Đúng vậy, mami thực sự rất nhớ Tiếu Nhụy, vì vậy đã xin nghỉ để đi gặp con”“Em bị thương à?” Tông Cảnh Hạo nhìn thấy vết máu khô trêи tay cô khi cô đưa tay Tần Ngôn nhìn lòng bàn tay của mình “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ” “Đi thôi.” Anh giữ chặt tay Lâm Tân Ngôn, tay còn lại bế con gái. “Mami, mami” Lâm Hi Thần cầm hai quả hồng chạy tới. “Con chậm một chút, đừng để bị ngã” Đường này không dễ đi, Lâm Tâm Ngôn bèn nhắc nhở con trai."Con có nhìn đường mà” Lâm Hi Thần chạy tới rồi đưa quả hồng ra trước mặt Lâm Tâm Ngôn, nó là loại ngoài vàng trong đó, không to, hơi mềm “Mami nếm thử đi, ngọt lắm ạ”Khi chưa chín, quả hồng sẽ rất chát, nó chỉ ngọt khi đã chín muồi mà Tâm Ngôn cười đáp “Về rồi ăn, về trước đi”Đã lãng phí rất nhiều thời gian, cô sợ Trình ɖu͙ƈ Tú sẽ lo Hi Thần gật đầu rồi hỏi “Vậy, mami đã có thể ở mãi bên con rồi phải không?”Ánh mắt của Lâm Tân Ngôn khẽ cứng đờ. Cô ngẩng đầu liếc nhìn Tông Cảnh Hạo, nhưng lại nói với con trai “Mami vẫn còn một số việc, đợi giải quyết xong sẽ về ngay, có điều, mami có thể đưa các con theo cùng”“Thật ư?” Lâm Hi Thần vui vẻ ôm lấy chân cô. Được ở bên mami rồi, vui quá đi.“Mami, con cũng được ở cùng với mami hả?” Lâm Nhụy Hi chớp mắt hỏi."Tất nhiên rồi” Lâm Nhụy Hi vui vẻ, lúc cười, đôi mắt của cô bé cong cong, sáng ngời xinh đẹp."Còn anh thì sao?" Tông Cảnh Hạo hơi siết chặt bàn tay đang cầm tay cô. Cô có thể dẫn theo hai đứa bé này, vậy còn anh? Lâm Tâm Ngôn lờ đi ánh mắt của anh, vì chột dạ nên cô không dám nhìn vào mắt anh “Thầy chỉ cho phép em mang hai người theo mình, nên..”.“Nên không có phần của anh?”Tầm mắt của Tổng Cảnh Hạo nhẹ nhàng chạm vào vành tai ửng đỏ của cô, đó rõ ràng là biểu hiện của sự chột dạ, cộng thêm cô né tránh ánh mắt, anh có thể chắc chắn Lâm Tâm Ngôn đang nói dối, nhưng anh không vạch trần cô.“Đi thôi"Tông Cảnh Hạo thản nhiên vệ sĩ mở đường, không bao lâu sau họ đã xuống núi an toàn. Tông Cảnh Hạo giao con gái cho Tần Nhã rồi kéo Lâm Tâm Ngôn về phòng. Nếu là trước đây, Lâm Tâm Ngôn sẽ không cam lòngnghe lời anh như vậy, nhưng bây giờ, cô không muốn chống cự muốn ôm lấy sao làm vậy, ngay sau khi vào phòng, cô chủ động ôm lấy eo của chủ động của cô đột ngột đến nỗi khiến Tông Cảnh Hạo sững sờ, cơ thể cũng cứng đờ theo vài giây. Tại sao mới học nghề mấy ngày đã thay đổi tính tình luôn rồi?Có điều, anh rất Cảnh Hạo cúi đầu hôn trán cô, sau đó di chuyển từng chút một và hôn lên khóe mắt cô, giọng anh trầm trầm “Thế nào, nhớ anh à?”.Ngực anh rất rắn chắc, rất ấm áp. Lúc đầu cô vẫn có chút xa cách, nhưng bây giờ cô muốn mở lòng với người đàn ông này, thử. yêu anh, chấp nhận cô thì hơi trầm và khàn “Ừm”Anh là ba của con cô, là người đính hôn từ bé với từng nghe một câu, duyên phận đến như vậy đấy, một nghìn lần lướt qua nhau kiếp trước đổi lấy một lần ngoái đầu nhìn lại kiếp này, một nghìn lần ngoái đầu nhìn lại kiếp trước đổi lấy một lần gặp nhau kiếp Cảnh Hạo cảm thấy cô đã thay đổi. Trước đây, dù hai người có thân mật thể nào, anh đã chủ động ra sao, cô luôn có chút xa cách như thế này rất tốt, anh rất thích, nhưng lại hơi bất an. Điều gì có thể làm cho một người thay đổi chỉ trong mấy ngày? Cô đã gặp ai? Chuyện gì đã xảy ra? Điều gì đã thay đổi cô?Lâm Tâm Ngôn ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhón chân lên và chủ động hỗn lướt qua môi anh. Tông Cảnh Hạo chưa kịp thưởng thức kỹ thì cô đã tách làm nũng với anh “Em muốn đưa Tiểu Nhụy và Tiểu Hi đi cùng vài ngày, anh sẽ đồng ý đúng không?” Tông Cảnh Hạo rất muốn nói, anh có thể nói không chứ?Rõ ràng là không mặt với dáng vẻ nũng nịu của cô, Tông Cảnh Hạo cảm thấy trái tim mình rất nóng, nó đập mạnh vì người phụ nữ này. Giờ đây anh rất muốn ôm chặt cô, làm cô tan chảy vào cơ thể anh."Anh có thể đồng ý với em, có điều..” Anh khom xuống, bờ môi nhẹ nhàng lướt qua tại cô, cuối cùng quanh quẩn ở cổ và vành tại của cô “Em hôn anh thêm lần nữa, anh sẽ đồng ý” Anh dựa quá gần, lời nói quá mập Tâm Ngôn không tự chủ được mà run rẩy trong vòng tay anh. Tông Cảnh Hạo ôm lấy cô, khóe môi khẽ nhếch lên. Anh thích nhìn cô những lúc cô hơi thẹn thùng, nhưng lại không thể buông ra sự dè dặt, trông rất xinh đẹp, rất quyến rũ.“Anh nhắm mắt lại đi.” Lâm Tâm Ngôn rũ mắt xuống, giọng cô rất như tiếng kêu của con ruồi Cảnh Hạo mỉm cười rồi nghe lời nhắm mắt lại, anh cúi đầu xuống, chờ đợi "ôm ấp yêu thương” của Tân Ngôn cũng nhắm mắt lại. Nghĩ đến Trình ɖu͙ƈ Tú vẫn đang đợi cô, cô quyết định dán môi lên, môi của anh rất mềm, hơi lành khi có chuẩn bị rút lui thì bị anh giữ đầu lại, khi anh thay đổi tư thế, môi cô cũng biến dạng theo và dính chặt vào môi của anh. Sau đó, anh lè lưỡi hôn sâu Tân Ngôn sợ anh không dừng bèn dùng đẩy anh, có thể là vết thương ở lòng bàn tay đụng phải cúc áo của anh làm cô rêи. lên vì đau, Tông Cảnh Hạo nhẹ tay lại “Anh làm em đau rồi hả?""Tay đau” Lâm Tân Ngôn hơi bực bội thì ôm của cô đến quá bất ngờ, khiến Tổng Cảnh Hạo quên mất tay cô bị thương. Cô nói vậy, Tông Cảnh Hạo mới nhớ ra. Anh nâng tay cô lên nhìn, lòng bàn tay của cô có một lỗ nhỏ như bị cái gì đó chọc vào, nó đầy vết bẩn và máu cau mày “Bị sao vậy?”.Lâm Tận Ngôn ăn ngay nói thật “Bị nhánh cây đâm trúng”Tông Cảnh Hạo ngước mắt lên nhìn cô và muốn nói làm sao lại bất cẩn như thế, nhưng nghĩ đến những nhành cây ngang dọc tứ tung trêи núi, anh không nói nữa. Nếu không có vài vệ sĩ đi theo, chỉ sợ anh cũng không thể đưa hai đứa bé lên núi một cách an toàn.“Em chờ chút” Anh đi gọi điện kêu người đem thuốc khử trùng này nọ đến, điều kiện ở đây không tốt, không có gì Tâm Ngôn đang cần đến nhà họ Trình gấp, bèn kéo anh lại “Không cần, thời gian của em không nhiều, thầy còn đang đợi em, em phải trở về ngay lập tứcTông Cảnh Hạo nhìn cô chằm chằm “Gấp vậy à?"Lâm Tân Ngôn gật đầu "Ừm”Tổng Cảnh Hạo rất muốn biết tại sao cô lại đột nhiên thay đổi thái độ, vì vậy anh gật đầu. Khi nhận được sự đồng ý của Tổng Cảnh Hạo, Lâm Tân Ngôn vô cùng mừng Tông Cảnh Hạo lại đầy tâm sự. Anh thích Lâm Tâm Ngôn như bây giờ, nhưng lòng anh hơi thấp thỏm, anh lo rằng phía sau sự thay đổi của cô có che giấu bí Tâm Ngôn ra sân bế con gái, sau đó kéo tay con trai mình đi về phía sân vừa đi, Tông Cảnh Hạo lập tức dẫn Thẩm Bồi Xuyên rời khỏi ngôi nhà gỗ và đi theo con đường nhỏ bên ngoài đến sân sau. Anh muốn xem thử Lâm Tâm Ngôn sẽ làm gì sau khi đưa hai đứa bé ra sân sau, nhưng lại phát hiện Lâm Tâm Ngôn không có ở sân sau, mà là đưa bọn nhỏ rời đi bằng cửa ở sân chiếc ô tô đỗ bên đường cách đó không xa như thể đang đợi Lâm Tân Ngôn, điều quan trọng là anh biết chiếc xe đó.
Ngày hôm đó đúng là Lâm Tử Lạp đã ôm anh phải của anh ta thì còn của ai được chứ?Trái tim Hà Khiếu Thiên đau xót mãnh liệt, nếu như cái ngày xảy ra tai nạn đó cô đến tìm mình, thì bây giờ cô cũng không đến mức thảm hại như biểu hiện ấy ở trong mắt Tông Triển Bạch, chính là Hà Khiếu Thiên đang ngầm thừa nhận, anh cười lạnh một tiếng "Cô ấy còn rất trẻ - ""Anh thì biết cái gì!" Hà Khiếu Thiên lớn tiếng, ánh mắt anh ta hơi đỏ ửng lên, anh ta biết Tông Triển Bạch đang muốn nói gì, chắc chắn không ngoài mấy câu Lâm Tử Lạp không biết tự mới bằng ấy tuổi đã có thai, cuộc sống của cô đúng là không đứng đắn!Nhưng mà anh ta biết cô đã phải trải qua chuyện gì sao?Hà Khiếu Thiên nhìn Tông Triển Bạch từ đầu đến chân, một một vest xa xỉ trên người anh kia, chỉ sợ phải ngang với tiền lương một năm của người bình thường."Cậu ấm con nhà giàu như anh, có thể hiểu được cuộc sống của người nhà nghèo sao? Biết được cảm nhận của người không có cơm để ăn sao? Biết được cảnh bị ép đến đường cùng không còn cách nào khác sao? Anh không biết! Anh không biết cô ấy đã phải sống đến ngày hôm nay như thế nào..."Lâm Tử Lạp bám vào Hà Khiếu Thiên, rồi lắc đầu với anh ta, cô không cần ai đồng cảm, không cần ai thương hại, cô chỉ muốn cố gắng để sống tốt, chăm sóc tốt cho mẹ cô và đứa bé trong bụng là đủ rồi."Anh đưa em đến bệnh viện đi." Cô đã sắp không đứng vững nữa rồi."Được." Hà Khiếu Thiên khom người ôm lấy Tử Lạp nhìn về phía Tông Triển Bạch đang đứng sững sờ, dường như hơi bị ngoài ý muốn, cô nói với anh "Xin lỗi, tôi không thể không đi làm tiếp, nhưng mà anh cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết quan hệ giữa tôi và anh, sẽ không khiến anh bị mất mặt đâu."Tông Triển Bạch chau mày, trong đôi mắt anh có chút gợn sóng lóe lên, rồi anh nhìn lướt qua mặt cô, cô gái này.....Người ngoài không biết tình hình Lâm Tử Lạp lúc này, nhưng mà Hà Khiếu Thiên đang ôm cô lại biết rõ, hiện giờ cả người cô đang run rẩy không ngừng, thấy thế Hà Khiếu Thiên vội vàng bế cô lên xe, rồi an ủi "Đừng sợ, không chảy máu, sẽ không sao đâu."Hà Khiếu Thiên dùng tốc độ nhanh nhất, lái xe đưa cô đến bệnh Triển Bạch nhìn chằm chằm vào chiếc xe đã đi xa, trong đầu anh vẫn còn đang nhớ lại những điều Hà Khiếu Thiên vừa nói. Rốt cuộc thì trên người Lâm Tử Lạp có bí mật gì?Đúng là cô có rất nhiều hành vi khác muốn hiểu rõ chuyện ấy là như thế nào, nên anh cầm lấy điện thoại lên gọi sang cho Quang Kình."Đi điều tra một chút về Lâm Tử Lạp.""Điều tra cô ấy cái gì?""Tất cả."Nói xong thì Tông Triển Bạch cúp điện thoại ngay."Bạch." Tần Lộ Khiết chạy từ trong nhà hàng ra ngoài, đến gần kéo cánh tay anh "Anh vẫn còn giận em vì em không để Lâm Tử Lạp đến công ty làm việc ạ? Em biết mình sai rồi, chỉ vì em quá yêu anh thôi …. ""Không phải, chúng ta về đi." Giọng nói của anh vẫn bình thường, không có chút biểu cảm lên xuống khác thường nào giấu tâm trạng kỹ đến mức không ai có thể nhìn Lộ Khiết thì cảm thấy rất lo rồi, anh đã gọi điện thoại cho ai?Trong bệnh Tử Lạp được đưa vào phòng phẫu Khiếu Thiên thì đứng ngoài chờ đợi, khoảng thời gian chờ đợi luôn khiến người ta phải khó chịu, thỉnh thoảng anh lại nhìn về phía phòng phẫu một giờ sau, cửa phòng phẫu thuật mới mở ra, khi Lâm Tử Lạp được đẩy ra ngoài, Hà Khiếu Thiên vội vàng chạy đến "Cô ấy thế nào rồi?"Bác sĩ bỏ khẩu trang xuống rồi nói "Bởi vì mệt mỏi quá sức, nên xuất hiện dấu hiệu sinh non, bây giờ đã không sao rồi, có điều phải nghỉ ngơi đầy đủ, nếu không lần sau chưa chắc sẽ may mắn như vậy nữa đâu.""Tôi biết rồi." Hà Khiếu Thiên đẩy cô đến phòng Tử Lạp nhìn Hà Khiếu Thiên, rồi nói rất chân thành "Cảm ơn anh nhé, lần nào anh cũng giúp em."Lần nào cũng giúp cô vào lúc cô cần được giúp đỡ."Em không sao là tốt rồi." Hà Khiếu Thiên vẫn mang vẻ mặt tươi cười dịu dàng như cũ."Anh trả trước tiền viện giúp em đúng không, em nợ anh trước nhé." Lâm Tử Lạp hé đôi môi khô khốc ra nói vài tiếng."Hiện giờ không cần nói đến những điều ấy, em phải nghỉ ngơi cho tốt." Hà Khiếu Thiên không thích cô khách khí với mình như trong phòng bệnh, Lâm Tử Lạp nhìn về phía anh ta "Gọi mẹ em đến đây đi."Cô không muốn tạo thêm phiền phức cho Hà Khiếu Khiếu Thiên thì cho rằng cô đang nhớ Trang Kha Nguyệt, dù sao khi còn người yếu ớt, bao giờ cũng muốn có người thân ở bên ta cầm điện thoại lên gọi cho Trang Kha Nguyệt, nói cho bà ấy biết Lâm Tử Lạp đang ở trong bệnh viện, rồi bảo bà ấy đến đây với khi Trang Kha Nguyệt nghe xong, thì sợ hãi nói "Tử Lạp làm sao thế?""Không có việc gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi là được, cô ấy muốn gặp cô."Lúc này Trang Kha Nguyệt mới nhẹ nhàng thở ra một đó bà dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bệnh Trang Kha Nguyệt tới, thì Lâm Tử Lạp bảo Hà Khiếu Thiên về trước."Đúng đấy, lại làm phiền cháu rồi." Trang Kha Nguyệt tỏ vẻ rất áy náy."Không sao mà, vậy hôm nay anh về trước nhé, mai lại đến thăm em." Hà Khiếu Thiên nhìn cô "Nghỉ ngơi cho tốt.""Ừ."Hà Khiếu Thiên vừa đi khỏi, Trang Kha Nguyệt đã ngồi ngay xuống bên cạnh giường, đắp chăn lại cho cô "Có muốn ăn gì không?"Lâm Tử Lạp lắc đầu, sắc mặt hơi không tốt vậy, trong lòng Trang Kha Nguyệt rất khó chịu."Vốn dĩ con có thể có được một tương lai rất tốt, nhưng mà, vì mẹ, con đã không đi học được, bây giờ ……"Nghĩ đến đứa bé trong bụng cô, trái tim Trang Kha Nguyệt cảm thấy đau đớn khó chịu "Con nói xem, con có thai khi đang ở nước A, nếu lỡ như sinh một đứa tóc vàng mắt xanh thì phải làm sao bây giờ?"Trang Kha Nguyệt lo lắng người đàn ông đêm đó là một người dân bản xứ."Cho dù anh ta là ai, thì đây vẫn là con của con, cũng là cháu ngoại của mẹ." Lâm Tử Lạp sẽ không cố gắng nghĩ lại chuyện đêm đó, bởi vì chuyện đêm đó đối với cô mà nói cũng chẳng tốt đẹp gì."Nước A?" Tông Triển Bạch đến bệnh viện thăm Lâm Tử Lạp, anh đang định gõ cửa, thì trông thấy Trang Kha Nguyệt đang nói chuyện với cô ở bên trong, nên không quấy rầy hai người."Ừ, mặc kệ đứa bé là da trắng hay là da vàng, đều là cháu ngoại của mẹ." Trang Kha Nguyệt cũng nghĩ thoáng hơn rồi, chỉ cần con gái bà thấy vui vẻ, thì bà bằng lòng nghe theo cô, chăm sóc cho lẽ đứa bé này cũng có duyên phận với sao cũng chỉ một lần mà đã Kha Nguyệt sờ trán cô, trong lòng không nhịn được dâng lên sự chua xót "Con gái của mẹ, phải chịu khổ theo mẹ rồi.""Cô ấy chưa bỏ cái thai của mình đi?" Càng ngày Tông Triển Bạch càng cảm thấy cô rất khó đó ở trong bệnh viện, rõ ràng cô đã bước vào phòng phẫu người vẫn đang nói chuyện, anh không tiện vào trong đó quấy rầy, nên quay người cất bước rời khỏi đi đến cửa bệnh viện, thì điện thoại trong túi anh vang lên, anh lấy điện thoại ra thì trông thấy tên hiển thị là Quang Kình gọi nhấc máy."Chuyện anh bảo tôi điều tra đã điều tra xong rồi."
Rừ rừ...Mới sáng ra chiếc điện thoại để ở đầu giường của Lâm Tân Ngôn đã rung sáng lờ mờ thoắt ẩn thoắt hiện trêи chiếc giường đôi, người phụ nữ cuộn mình ngủ ngon trong lòng người đàn ông, cô nghiêng đầu, gối lên cánh tay anh, mái tóc đen dài như một dải lụa vương trêи Cảnh Hạo ngủ không được sâu giấc, nghe thấy tiếng động bèn mở mắt ra đảo một vòng, cuối cùng nhìn thấy chiếc điện thoại đang rung trêи đầu Tân Ngôn dường như cũng bị tiếng điện thoại rung làm cho thức giấc. Cô trở mình rồi càu nhàu một tiếng, có vẻ như rất không vui vì bị đánh thức, hàng lông mày cau tránh làm Lâm Tâm Ngôn tỉnh giấc, Tông Cảnh Hạo ấn nút không nhìn tên nên Tông Cảnh Hạo cũng không biết đầu dây bên kia là ai. Điện thoại rất nhanh được kết nối, bên kia vọng lại giọng một người đàn ông. "Cô bảo mời tôi ăn cơm, còn tính không đây?”Tông Cảnh Hạo với lấy chiếc đồng hồ đeo tay nhìn qua. Bây giờ là năm giờ mười phút mà Bạch Dận Ninh lại gọi điện cho Lâm Tân Ngôn?Lại còn nhắc đến chuyện mời ăn cơm?Vội thế nào đi nữa thì cũng phải xem giờ giấc chứ nhỉ?Tông Cảnh Hạo trầm giọng nói “Tổng giám đốc Bạch vui tính thật đấy”Bạch Dận Ninh không ngờ là Tổng Cảnh Hạo lại nghe máy, anh đơ người vài giây rồi bật cười “Thiết nghĩ buổi sáng có thể ăn sáng cùng với cô Lâm, không biết anh có thể để cô Lâm nghe máy không?”Vì giữa đêm Lâm Tâm Ngôn bị Tông Cảnh Hạo gọi dậy một lần, nhìn tình cảnh của Diệu Thanh Thanh mà cô mãi không thể nào ngủ được. Về sau cũng không biết thϊế͙p͙ đi từ lúc nào. Cô mơ hồ nghe được Tổng Cảnh Hạo đang nói chuyện, rúc đầu vào lòng anh, cảm nhận được hơi ấm trêи cơ thể anh. Vì chưa tỉnh hẳn, giọng cô nhất nhỏ, rất nhẹ nhàng và hơi khàn “Mới sáng ra, ai thế?”Vốn dĩ Tông Cảnh Hạo định từ Dận Ninh nghe được tiếng càu nhàu nhẹ thì sắc mặt hơi co lại. Anh cứ nghĩ quan hệ của Lâm Tâm Ngôn và Tông Cảnh Hạo không tốt, ai ngờ... Họ quả thật giống những đôi vợ chồng khác, chung chăn chung lòng Bạch Dận Ninh thấy hơi hụt Cảnh Hạo vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành cô “Ngoan, không có ai đâu, 10086 gọi tới thôi. Ngủ đi.”Bạch Dận Ninh "..."Ai là 10086 chứ?“Tút tút...”Anh vừa định lên tiếng thì bên kia đã cúp máy Dận Ninh cầm máy nhìn màn hình vừa bị cúp mãi mà không hoàn hồn, không ngờ Tông Cảnh Hạo lại cúp điện thoại của anh?Thật đúng là tên đàn ông keo phòng. Tông Cảnh Hạo ôm cô, còn vuốt nhẹ lưng cô nữa. Vốn dĩ thì Lâm Tâm Ngôn cũng chưa tỉnh, tối qua ngủ muộn quá, lúc này thì chìm vào giấc mộng ngay lập Cảnh Hạo cúi xuống, lẳng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ lúc ngủ của cô. Tối qua Lâm Tân Ngôn ngủ quên trêи sô pha, anh không bế cô về phòng của hai đứa nhỏ mà bế cô về phòng anh ngủ. Dù hôm qua cô quá buồn ngủ, không thể làm gì được nhưng có thể ôm cô ngủ cũng tốt cúi đầu hôn lên trán anh rất muốn nhưng anh nhất định phải chiếm lấy cô khi cô còn tỉnh táo. Anh muốn Lâm Tân Ngôn cảm nhận rõ được hơi ấm cơ thể anh, tình cảm của anh, tình yêu của anh và cả những xúc cảm mãnh liệt của Cảnh Hạo ôm cô nhắm nghiền mắt, định ngủ thêm chút nữa....Cốc cốc...Bên ngoài vang lên tiếng gõ Cảnh Hạo "....."Anh không làm ăn được gì, chỉ ôm vợ ngủ một lát thôi mà sao vẫn có kẻ tới quấy rối vậy? “Mami, mami, mẹ có ở trong không?Lâm Nhụy Hi tỉnh dậy thấy trong phòng không có ai liền tới gõ cửa phòng Tổng Cảnh Hạo.“Ba ơi, ba ơi, con không thấy Mami đâu” Cốc cốc...“Là Tiểu Nhụy sao?” Lâm Tâm Ngôn ngẩng đầu dậy, mở đôi mắt ngái ngủ nhìn về phía cửa, phát hiện đây không phải căn phòng tối qua cô ngủ. Cô tỉnh hẳn lên, hất chăn ra đi tới mở cửa Cảnh Hạo "..." Cô có thấy anh không? Cứ thế mà bỏ đi à?Lâm Tần Ngôn mở cửa phòng, nhìn thấy dáng người bé nhỏ của con gái đứng trước cửa. Cô bé mặc đồ ngủ, tóc xõa xuống, ôm. chú gấu bông ưa thích của mình trong tay, ngước đầu chớp mắt hỏi “Mami, sao mẹ lại ngủ ở đây thế?”Cô bé nhớ rõ ràng tối qua mẹ ôm mình ngủ, vừa mới tỉnh dậy thì mẹ đã ở trong phòng của ba rồi. Lâm Tân Ngôn búi tóc, quỳ xuống nhìn vào mắt con gái “Tối qua, tối qua." Cô không biết phải giải thích với con gái thế Nhu Hi bày ra vẻ mặt đau khổ, nhăn nhó. Lẽ nào tối qua mẹ không hề ngủ với cô bé, là nó nằm mơ sao?Lâm Nhuy Hi kéo Lâm Tâm Ngôn “Mẹ phải ngủ với con, mau đi nào, mau đi nào.”Lâm Tân Ngôn bị con gái kéo đi mất, cửa cũng chưa kịp này Tô Trạm vừa mới tỉnh dậy, anh dụi dụi mắt, nhìn cánh cửa khép hờ phía sau Lâm Tân Ngôn. Đó chẳng phải phòng của Tông Cánh Hạo sao?Tối qua hai đứa nhóc cứ nằng nặc đòi ngủ với Lâm Tâm Ngôn. Lâm Tân Ngôn viện cớ giường không đủ rộng đuổi Tông Cảnh Hạo ra ngoài xong bây giờ lại đi ra từ phòng anh ấy?Tối qua... Anh dường như hiểu ra điều gì đó, cười ẩn ý “Chào buổi sáng, chị dâu nhỏ”Lâm Tâm Ngôn biết tỏng anh đang nghĩ linh tinh, cái câu “chị dâu nhỏ” còn làm cô nổi da gà Nhuy Hi nhiệt tình chào hỏi "Chào buổi sáng chủ Tô Trạm”.Tô Trạm đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, trong đầu chợt hiện lên gương mặt tức tối của Tổng Cảnh Hạo, anh rụt tay lại đưa lên xoa đầu cô bé "Chào buổi sáng Tiểu NhụyTông Cảnh Hạo không cho người khác sờ mặt Lâm Nhuy Lâm Nhuy Hi xong anh nhìn Lâm Tân Ngôn cười. Lâm Tâm Ngôn giả vờ bình tĩnh, không để ý đến nụ cười đen tối của Tô Trạm, bế con gái về Trạm đi tới trước cửa phòng Tổng Cảnh Hạo, vốn dĩ cửa chỉ đóng một nửa, chả cần đẩy ra thì đứng ở cửa cũng nhìn được bên trong. Anh dựa vào cửa, nhìn người đàn ông đang nằm trêи giường ôm chắn cười hỏi “Tối qua đạt được ý đồ rồi chứ?”Đạt được ý đồ? Ôm một tí thì có gọi là đạt được ý đồ không?“Vừa nãy tôi thấy chị dâu nhỏ đi ra từ phòng này." Tô Trạm bật cười thành tiếng “Đừng nói với tôi cậu là chính nhân quân tử nhé”.Tông Cảnh Hạo nheo nheo mắt. Cậu ta gọi Lâm Tâm Ngôn là gì cơ? Chị dâu nhỏ? Anh ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Tô Trạm đang cười ở trước cửa, nheo mắt hỏi “Cậu gọi cô ấy là gì cơ?”.“Chị dâu nhỏ” Tô Trạm bày ra vẻ mặt dĩ nhiên “Cậu nhìn người ta xem, trẻ như thế, trông như sinh viên đại học vậy. Cậu đã hơn ba mươi rồi. Tôi không thể không gọi cô ấy là chị dâu nhỏ được"Tông Cảnh Hạo thừ mặt ra. Ý của Tô Trạm là anh già sao?"Sau này không được gọi như thế nữa" Tông Cảnh Hạo nhất định không thừa nhận là mình điều không thể không thừa nhận rằng Lâm Tân Ngôn nhìn trông rất Trạm nhếch môi “Được thôi, hơn có tám tuổi thôi thì cũng không nhiều lắm. Cũng chỉ là lúc cô ấy mười tuổi thì cậu trưởng thành rồi, còn khi cô ấy trưởng thành thì cậu...cũng không già lắm...”Đối với nét cười như gió xuân ấy của Tổng Cảnh Hạo, anh liền đổi “cậu già rồi” thành “cũng không già lắm”. Anh sợ gió xuân biển thành gió xoáy bây giờ, thổi anh bay xác."Tôi đi chuẩn bị bữa sáng.” Nói rồi anh biến mất nhanh như một cơn Cảnh Hạo cũng không ngủ được nữa, dứt khoát ra khỏi vệ sinh cá nhân, anh nhìn bản thân mình trong gương một hồi rồi tự hỏi lòng Anh già sao?Lâm Tâm Ngôn liệu có chê anh già không?Anh không thể ngăn mình khỏi một nỗi thấp thỏm.“Anh đang nhìn gì thế?” Lâm Tân Ngôn tưởng mình hoa mắt rồi, cô muốn tới hỏi anh tối qua tại sao không đưa cô về phòng hai đứa nhóc, làm Lâm Nhuy Hi dậy sớm như thế, còn khiến cô bị Tô Trạm hiểu ngờ cô lại thấy Tông Cảnh Hạo đang ngắm bản thân trong gương. Đẹp trai thì cũng không cần tự kỷ trước gương thể chứ?Đây thật sự là Tông Cảnh Hạo sao?Tông Cảnh Hạo "..."Cô gái này vào từ khi nào vậy?Sao không phát ra tiếng gì thế?"Em làm phiền anh rồi, anh ngắm tiếp đi.” Lâm Tâm Ngôn vừa quay người liền bị nắm lấy cánh tay. Cô quay lại, bao câu hỏi chưa kịp nói ra thì đã bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc. Anh đã khóa cô trong vòng tay mình. Mỗi nhịp tim của anh đều như đốt cháy da thịt cô, ánh mắt anh sáng rực “Anh có giá không?”Lâm Tân Ngôn "..”. "Không, không già.” Lâm Tân Ngôn lắc đầu, người đàn ông này điên rồi. Mới sáng ra làm mấy chuyện khiến người ta kinh mày anh giãn ra, lúc này mới lộ nét cười. Anh cúi xuống cắn nhẹ vào môi cô rồi nói với vẻ ngang ngược mà mãnh liệt “Kể cả anh già rồi thì em cũng chỉ có thể thuộc về anh.”
đọc truyện mê vợ không lối về chương 96