"Tiểu nô lệ bảo bối, đến, cưng cũng uống." Tần lão đại thấy tiểu bảo bối mình yêu quí tươi cười cũng vui vẻ cười theo. "Hảo, vì chúc mừng chủ nhân thân thể hồi phục, em sẽ uống một trận ra trò." Diệp Phương Diêu cười mị mị uống rượu. "Anh… Em muốn ôm một cái… Em muốn hôn một cái…" Tôi nắm tay của tiểu bảo bối: - Tiểu bảo bối của mẹ có thể mãi mãi theo mẹ rồi… Anh lại củng vào đầu tôi: - Làm sao có thể theo mẹ cả đời, sau này tiểu bảo bối cũng phải đi tìm hạnh phúc riêng chứ. Tôi nhìn anh say đắm, dâng miệng hiến hôn một lượt: bảo bối. bằng Tiếng Nhật. Từ điển Tiếng Việt - Tiếng Nhật chứa 1 phép dịch bảo bối , phổ biến nhất là: 宝物 . Cơ sở dữ liệu của phép dịch theo ngữ cảnh của bảo bối chứa ít nhất 28 câu. Trước phòng làm việc của anh lúc nào cũng có một khoảng thủy tinh có thể nhìn vào bên trong nên cậu mới thấy được Lúc nãy cậu cũng có mở hé cửa ra thì chỉ nghe được tiếng anh nói là " Ăn gì không để anh dẫn em đi ăn " Tâm trạng của cậu khi nghe được câu đó thì Cung Tiểu Kiều là con gái riêng của họ Cung. Bởi vì vợ cả của cha tính tình quá mạnh mẽ không muốn nhận cô, nhưng Cung lão gia tử thấy cô đáng thương liền nhận cô cháu gái này về nuôi ở bên mình. Có câu ba tuổi định chung thân, Cung Tiểu Kiều ba tuổi đã trông mặt mà bắt hình dong khi Cố Hành Thâm xuất hiện ở gần nhà. Muốn Em Là Của Riêng - Dụ Khang Trạch (full) - Chương 18- Website đọc truyện online miễn phí mãi mãi - tamlinh247 Nhưng chính vì cái điệu bộ này của tiểu bảo bối mới hắn ngày đêm điên đảo, có lúc thương cảm vì sức lực hắn cứ chôn sâu trong cơ thể của vật nhỏ, Mễ x1KP. Cảm thấy phản ứng của anh, trên mặt cô gái liền nổi lên nụ cười như ý - Tiên sinh, xem ra tôi đã đoán đúng, cần gì để ý đến những người không biết nhìn như vậy!- Đưa cánh tay vòng quanh cổ của anh, sau đó, lắc mông ngồi vào trong ngực của anh, đưa lên đôi môi đỏ mọng. Lục Phong kéo thân thể của cô gái ra, để cho cô gần sát vào mình. Cô gái cười hả hê, mắt nhìn thẳng vào anh, trong miệng thở ra, hình như chờ anh tới thưởng thức. Nhếch môi cười, cười làm cho người ta chói mắt, tay Lục Phong dùng sức nâng cằm của cô gái lên cao, sau đó đôi môi mang theo đầy mùi rượu chính xác hôn lên môi cô gái. Cô gái hài lòng nhắm mắt lại hưởng thụ, chợt, mắt mở to, khuôn mặt sợ hãi, tay dùng sức đẩy người đàn ông ra, trên mặt là nụ cười khát máu, đầu lưỡi hài lòng liếm đi dòng máu đỏ nơi khóe miệng, trong đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo khiến cả người cô gái đều run Ngu xuẩn, không tự lượng sức mình! Ngón tay lạnh như băng xẹt qua khuôn mặt trắng noãn của cô gái, đột nhiên dùng sức nắm thật chặt cằm của cô - Về sau nếu lại để cho tôi nghe được cô nói xấu cô ấy..., tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi chỗ này! Cô gái không dám cử động, biết mình hôm nay gặp phải người không dễ chọc, thân thể khẽ run, cảm giác cằm đều sắp bị bóp nát. - Cút ——Một tiếng gầm thét, cả đại sảnh đều yên tĩnh lại, cô gái nhếch nhác rời đi, trên đời này không có người nào có thể nói xấu cô ấy, không có người nào có thể thay thế cô ấy. Quán bar ồn ào, không bởi vì khúc nhạc đệm vừa rồi mà cắt đứt, mọi người càng không ngừng lắc lư thân thể theo tiếng nhạc rock, Lục Phong còn chưa ngừng uống rượu, bởi vì chuyện mới vừa rồi, không còn cô gái nào dám bước lên trước, chỉ đứng xa xa nhìn, trong lòng không khỏi mất mác, người đàn ông cực phẩm như thế sao lại kinh khủng như vậy? Khi đến tự nhiên đưa tới một hồi xôn xao, hai người đàn ông cực phẩm , chỉ là nhìn qua thấy ôn hòa hơn nhiều so với người đàn ông mới vừa rồi, trong lòng các cô gái lại dâng lên hi vọng. Đáng tiếc bọn họ còn chưa mở lòng, liền phát hiện người đàn ông kia đầu cũng quay lại liền đi về phía người đàn ông kinh khủng ở quầy rượu, hi vọng liền bị dập tắt, cùng người khủng bố đi chung với nhau thì người cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu, vẫn là không nên mạo hiểm. -Lục Phong, sao cậu lại uống nhiều như vậy?- Minh Huy quét mắt qua những bình không trước mặt anh, trời ạ, rốt cuộc nó đã uống bao nhiêu? Lục Phong nhìn người vừa tới, nhếch môi cười một tiếng - Minh Huy, cậu tới rồi, uống rượu cùng tôi!- Nói xong túm áo Minh Huy ngồi xuống. -Lục Phong- Minh Huy đoạt lấy ly rượu trên tay của anh nặng nề đặt trên quầy bar, sao hôm nay nó lại uống nhiều như vậy? -Hử!- Ngón trỏ của Lục Phong đặt lên môi - Cùng tôi uống rượu!- Sau đó nằm xụi lơ trên quầy bar. -Tớ không biết các người xảy ra chuyện gì, nhưng Lục Phong , cậu bình tĩnh lại đi. Lục Phong không nói lời nào, hung hăng chôn mặt trong khuỷu tay. Hồi lâu, lời nói buồn phiền mới truyền đến từ trong khuỷu tay - Minh Huy...ực...ực cậu..biết không? Cô ấy không yêu tôi, cô ấy không yêu Phong nói xong đi ra cửa nhưng vừa đi được nữa đường thì gục xuống, Minh Huy thở dài rồi đưa anh về bang.°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°° *Sáng hôm sau Cô dậy thật sớm , làm VSCN xong cô chạy xuống nhà, thấy dì Minh đang đứng đó, cô liền hỏi - Hôm qua Lục Phong có về không hả dì ? - Hôm qua thiếu gia không có về thưa thiếu phu nhân ~- Dì Minh ôn tồn đáp - Vâng Cô đáp ỉu xìu rồi quay lưng đi lên lầu mặc cho dì Minh gọi cô, đóng cửa lại, cô úp mặt xuống gối, những giọt nước mắt tự do rơi ra, anh là cả đêm không về, Lục Phong à, em nhớ anh. ___________________________- Một tuần trôi qua, Bảo Nhi không thấy anh làm cho lòng cô lại lo lắng thêm, cái tên này khi nào về cô sẽ phạt anh mới được. Đột nhiên có tiếng gõ cửa - Thưa thiếu phu nhân, có khác đến! Bảo Nhi nhíu mày - Là ai vậy ? - Thưa là Vũ nhị thiếu gia ! Vũ nhị thiếu gia ? Cô quen người này sao? - Nói anh ta đợi một chút . Tôi sẽ xuống ngay bây giờ - Cô lên tiếng nói với người ngoài cửa. ............................................................ Bảo Nhi vừa bước chân vào phòng khách đã nhìn thấy Minh Huy ngồi vắt chéo chân trên ghế sopha, nhàn nhã uống trà. - Lâu quá không gặp , thiếu phu Là anh ?- Cô ngạc nhiên nói, thì ra cái người tên Vũ nhị thiếu gia là anh à ? - Đúng! - Chẳng hay , mới sáng sớm Vũ nhị thiếu gia đến gặp tôi là có chuyện gì quan trọng ? - Bảo Nhi đi đến chiếc chiếc ghế đối diện- Chỉ là trước kia, tôi thấy lão đại mỗi ngày ở căn cứ đều nhanh chóng xử lí công việc , nôn nóng trở về nhà với cô. Nhưng mà một tuần nay cậu ấy nguyên một ngày ở lại căn cứ không muốn đi về nhà , còn thường xuyên uống rất nhiều rượu . - Sao?- Cô cả kinh nói, anh muốn làm cho cô lo lắng đến chết sao ? Cái người đàn ông này. - Bảo Nhi, tôi thật sự không muốn xen vào chuyện của hai người nhưng mà cảm thấy thực sự không thể chịu được. Lão đại đem hết tâm tư của bản thân đặt vào cô , chẳng lẽ cô không nhận ra ?Nghe lời cậu nói cô giật mình, trái tim bị bóp thắt , bối rối trả lời - Tôi...tôi - Cô không biết ? Mấy ngày qua lão đại cũng như kẻ điên tìm rượu , uống hết chai này đến chai khác . Dù tôi đã hết sức ngăn cản nhưng vô dụng. Nếu như cứ tiếp tục , cậu ấy chắc chắn sẽ vào nhập viện ! Chẳng lẽ cô một chút cũng không quan tâm đến tính mạng của cậu ấy hay sao ?! - Minh Huy tức giận hỏi cô. Bảo Nhi bị những lời của người đối diện làm cho giật mình .Cô cảm thấy trong lòng thật dồn dập đau đớn. Từng câu trong lời nói của Minh Huy đều như muốn chèn ép trái tim cô. Ý niệm hắn xảy ra chuyện gì lởn vởn trong đầu khiến cho tâm tư cô lại sinh ra nổi sợ hãi đáng sợ . Nghĩ thôi cô đã cảm thấy không thể thở Không , tôi... - Cổ họng Bảo Nhi nghẹn lại. - Đi theo tôi - Minh Huy đột ngột đứng dậy , lạnh lùng nói. Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác. Khuôn mặt cô đã đỏ ửng từ lâu, cúi đầu không dám nhìn anh, hôm nay anh sao vậy? tính cách lẫn cách nói chuyện đều khác - Anh tính làm gì ? - Đoán đi! Nói rồi Lục Phong dùng cánh tay ôm lấy eo cô. Bảo Nhi không kịp phản ứng thì đã bị anh công kích ngay mạnh mẽ tấn công môi cô . Ngậm lấy cắn mút thỏa thích hai cánh môi non mềm của cô , rất ngọt , ngọt ngào tới mức anh vừa chạm vào đã không còn khống chế được bản thân. Bảo Nhi thảng thốt lại khó chịu đẩy anh ra nhưng sức cô lại quá yếu .Cánh tay càng siết chặt , ép cô sát chặt vào người. Mắt cô trợn trắng, trái tim không kiềm được mà nhảy nhót lung tung. Lục Phong xâm chiếm miệng cô cuồng dã hơn bao giờ hết, sự mềm mại và ngọt ngào này khiến anh phát lúc sau , khi hô hấp không thể trụ nổi nữa,Lục Phong mới chịu rời khỏi đôi môi kia. Nhưng lại đột ngột ôm chặt lấy cô , đôi môi mỏng thủ thỉ bên tai cô . - Hạ Bảo Nhi, kể từ bây giờ em là vợ của Triệu Lục Phong tôi! ___________________________________ Sau khi sắp xếp đồ ở bệnh viện, cô theo anh về biệt thự, mẹ cô đã về rồi, bà muốn tiếp tục cai quản công ty Hạ gia, dù gì nó cũng là tâm huyết cả đời của bà và ông ta. Tối~~~~~~ Ăn tối xong, cô lên lầu còn anh thì lái xe đi đâu cô cũng không biết, anh ta chỉ nói là cô đừng chờ, bên trong biệt thự trống rỗng chỉ còn lại một mình Bảo Nhi, để điện thế rồi lên phòng đi ngủ. *Bang Lục Thiên - Kính chào Đại ca, Nhị ca. Đám vệ sĩ thấy anh và Minh Huy đi vào liền khom người cúi chào cung kính, anh không nói gì chỉ có Minh Huy gật đầu, cả hai đi vào căn phòng dành riêng cho bang, mồi và rượu được đem lên, Minh Huy thì quàng mỗi bên một em, hai con nhỏ kia ra sức đưa rượu cho cậu, anh ngồi một bên mà nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, cất giọng lên nói - Cậu có thể ngừng được chưa? - Lục Phong à!Như vậy thoải mái lắm đó, nếu cần tớ có thể cho cậu một em. Hai con nhỏ kia nghe cậu nói vậy thì khuôn mặt sáng như lượm được vàng, vội cầm ly rượu qua bên mời anh - Anh à, để đêm nay em phục vụ anh nhé ! Cô ta cất tiếng nói mờ ám, bàn tay di chuyển khắp cơ thể anh, khi bàn tay cô ta dần dần di chuyển đến chỗ đó thì một âm thanh rợn người vang lên. '' rắc'' Tay cô ta đã bị anh tóm từ lúc nào, không thương tình mà bẻ luôn cánh tay cô ta, con ả đó hét lên một tiếng, nước mắt giàn dụa, anh gầm lên - Biến! Cô ta vội đứng dậy, khuôn mặt trắng bệt đi ra ngoài cùng nhỏ kia, thấy vậy cậu liền nói - Cậu có cần nặng tay vậy không? Anh không trả lời chỉ nhâm nhi ly rượu, đối với anh, chỉ có Bảo Nhi và duy nhất một mình cô mới được chạm vào anh , sau khi ngồi được hơn một tiếng thì đứng lên cầm áo khoác đi ra cửa không thèm ngó ngàng gì tới cậu làm cậu tức muốn sôi máu . ______ Lúc nữa đêm, lại bị một tiếng vang rối loạn đánh thức , cô chợt tỉnh dậy, sát vách truyền đến tiếng bước chân nhốn nháo, phản ứng đầu tiên trong đầu Bảo Nhi đó chính là có trộm, vén chăn lên rón rén xuống giường . Thuận tay lục lọi tìm đồ vật thích hợp cầm ở trên tay để ngừa ngộ nhỡ..... Rõ ràng hai gian phòng cách nhau rất gần, Bảo Nhi lại cảm thấy như xa một thế kỉ vậy, bên tai âm thanh càng ngày càng gần , tay cô rỉ ra mồ hôi cũng càng ngày càng nhiều, một lát sau lấy hết dũng khí , nhanh chóng mở cửa phòng bên kia, giật mình kinh ngạc , âm thanh biến mất, đèn mở, bên trong phòng một người cũng không có , làm sao lại như vậy? Vừa rồi âm thanh nghe được rất rõ mà .Cho đến khi bên tai một lần nữa truyền đến âm thanh , Bảo Nhi mới giật mình , trong phòng tắm có người. Trên thủy tinh hiện ra bóng dáng cao lớn của một người rất rõ ràng, cô nhanh chóng lao đến đập mạnh vào cổ của hắn , thật may là Lục Phong phản ứng đủ nhanh, lắc mình một cái tránh khỏi công kích của cô, tay nhắm chặt tay cô, còn cô thì đang nhắm mắt. - A...mau buông ra....buông ra - Cô nhắm mắt nhưng miệng cứ hét lên. - Im, làm gì em la giữ vậy ? Âm thanh khí phách vang lên khiến Bảo Nhi nhanh chóng thức tỉnh , mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô, đây là sao ? Sao lại là anh?Bảo Nhi đã đoán sai, vội vàng vứt bỏ chứng cứ phạm tội trong tay - Sao lại là anh? Hơn nữa đêm anh phát ra một vài âm thanh kia, tôi còn tưởng rằng... - Tưởng rằng sao ? - Ăn trộm chứ Cô liếc anh một cái -Ăn trộm sao? Em nghĩ khu biệt thự này là cái gì vậy? Mạng lưới bảo vệ ở đây cao lắm đấy ! - Lục Phong cố nhịn cười, cô thật là ngây thơ mà ! - Vậy thôi anh ngủ đi, tôi đi về phòng trước ! Nói rồi cô xoay người bước đi, vừa mới bước ra được một bước, cánh tay liền bị ai đó nắm chặt bị anh kéo đến trước mặt, cự ly giữa hai người chỉ ngắn ngủi mấy tấc, hơi thở ấm áp của anh lan tỏa trên mặt cô , cô đỏ mặt vội nói - Anh muốn làm gì ? - Không phải nữa đêm em qua đây kiếm tôi là có mục đích sao ? - Anh...anh đừng hồ đồ, là do anh ở bên này phát ra âm thanh làm cho người ta hiểu lầm nên tôi mới qua đây .- Cô vội giải thích, trong lòng đang sợ hãi, anh ta sẽ không làm gì mình chứ? - Ưmh...- Lục Phong nhìn cô vẫn nói nhảm , cánh môi màu hồng mở ra đóng lại tràn đầy hấp dẫn , cúi người ngậm lấy cánh môi đó, vốn chỉ muốn cho cô không nói nữa nhưng hương vị ngọt ngào của cô vượt qua tưởng tượng của anh, lại càng hôn sâu hơn. Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy, cảm thấy nơi eo có gì đó nặng nặng, nhìn xuống thì thấy cánh tay anh đang ôm eo cô, đưa đôi mắt nhìn anh , lúc này cô mới phát hiện ra anh lúc ngủ rất đẹp trai nha. Bộ dạng lúc ngủ của anh thật sự rất mê người, cô thức dậy cũng làm anh tỉnh theo, xiết chặt vòng tay hơn, cất giọng nói - Tiểu nhi, sao không ngủ nữa? - Anh muốn em thành heo sao ?- Cô chu môi bất mãn lên nói - Hửm?? Heo sao? Anh nuôi em kĩ lắm mà, sao nhìn em ốm nheo vậy?- Anh chăm chú nhìn người cô, xem đi, tay chân có chút xíu à ! - Em mà ốm cái gì, nửa tạ lận đó !- Cô hãnh diện nói với anh - Nữa tạ là quá nhẹ ! - Lỡ em mập ra, xấu rồi anh lại không yêu em nữa sao ?- Cô nhìn anh . - Sẽ không đâu bảo bối, hãy nhớ, anh chỉ yêu mình em thôi Anh nghe cô nói thì ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn . - Em tin mà, anh không tính đi làm sao ? - Bây giờ anh sẽ đi!- Anh nói rồi ngồi dậy. - Hôm nay anh có về ăn cơm không? - Không, anh sẽ ăn trong công ty !- Anh nói rồi đi vào nhà vệ sinh để mình cô ngồi đó Cô không nói gì chỉ ngồi dậy, xếp chăn gối gọn gàng rồi ngồi đó đợi anh ra rồi vào, khoảng 10 phút sau anh đi ra với bộ vest trên người, quay sang nói với cô - Bảo bối, ở nhà chờ anh về! - Ừm Cô mỉm cười, thấy tay anh chỉ chỉ lên má mình, cô hiểu ý liền lập tức đi tới, hôn lên má anh một cái ! .......... ***Công ty ''Cốc...cốc...cốc''- Anh đang làm việc bỗng tiếng gõ cửa vang lên, cất giọng lạnh lùng nói - Vào đi! Minh Huy sau khi nghe lời anh nói thì mở cửa bước vào, trên tay là một sấp tài liệu, cậu đi tới chiếc ghế đối diện với anh, ngồi xuống nói - Đây là tất cả những gì đã điều tra về lão già Từ Gia Long- Minh Huy vừa nói vừa đưa sấp tài liệu cho anh - Tốt lắm, à mà cậu nhớ tập hợp các anh em trong hội, tối nay tôi sẽ cho lão già đó chết! - Được, bây giờ tôi có chút việc, hẹn gặp lại cậu vào tối nay!- Nói rồi Minh Huy quay người bước đi. _________________- Tối - Các ngươi đến cũng đúng giờ đó !- Từ Gia Long nhếch môi lên khi thấy anh và một số người khác tới - Đương nhiên là sẽ không để Từ lão gia đợi rồi- Minh Huy lên tiếng khinh bỉ Ông ta chưa kịp lên tiếng thì đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang - Chưa nhận ra tôi sao Lão Thành!- - Cái gì? Tên này, sao ngươi biết? Chẳng lẽ...- Ông ta hốt hoảng khi có người nhận ra biệt danh của mình - Sao tôi lại không biết được, 10 năm trước ông đã ra tay với một gia đình, ông đã bắt đứa con của gia đình đó, người phụ nữ xinh đẹp đã van xin ông nhưng ông đã một súng bắn chết bà ấy và ném đứa bé đi, đứa bé đã được người đàn ông chụp lại và đứa bé đó chính là tôi, người phụ nữ đó là mẹ tôi, sao? Ông không ngờ à, ông là người đã gây cho tôi cảm giác thiếu thốn tình mẹ, hôm nay tôi nhất định sẽ trả thù cho mẹ tôi, ông chuẩn bị tinh thần điLục Phong tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói, bây giờ anh chỉ muốn bắn chết ông ta giống như ông ta đã giết mẹ Chẳng lẽ.....Ông ta nói không nên lời, tại sao lại có thể được chứ, rõ ràng ông đã giết hết rồi mà, nhưng cũng làm được gì chún tôi là người nhà họ Triệu- Lục Phong đưa ánh mắt hận thù về phía ông ta .- Haha....dù sao thì cũng mặc kệ, người nhà họ Triệu thì làm gì được tao nào, 10 năm trước tao giết chưa sạch thì hôm nay tao sẽ diệt cỏ tận gốc .- Lão ta khinh thường nhìn anh nói- Nhà họ Triệu không làm gì được nhưng liệu Lục Thiên có thể chứ- Minh Huy nãy giờ im lặng bây giờ mới lên tiếng . - Sao? Minh Huy à,cậu không hiểu sao? Chúng ta không thù hận gì nhau tại sao lại....- Lão ta hoảng hốt nhìn Minh Huy Chẳng lẽ ông không biết à, Lục Phong chính là thủ lĩnh bang Lục Thiên , ông quá chủ quan rồi ta trợn tròn mắt, cậu ta là thủ lĩnh bang mạnh nhất trong giới gian hồ sao? Lần này ông tiêu rồi- LênAnh ra lệnh cho đàn em ,khi nghe được lệnh cả đán cùng chạy lên, bên ông ta cũng không vừa, hai bên đánh nhau kịch liệt, Lục Phong chỉ nhằm vào ông ta mà đánh, hừ...hạng người có chút võ công mèo cào mà đòi so tài với anh sao ? Ông ta quá tự cao rồi đó, trong lúc đang đánh, ông ta rút dao ra, may là anh né kịp , tức giận một cước vào tay ông ta, rút súng ra....PẰNG.....Phát súng thứ nhất nhằm vào chân ông ta - Phát này bởi vì ông dám gây đau khổ cho gia đình súng thứ hai vào vai- Phát này bởi vì ông đã cướp đi mẹ tôi, người tôi thuơng này nhắm thẳng vào đầu ông ta, máu chảy ra như suối, anh nở nụ cười ác quỷ đi lại gần ông ta, ngước khuôn mặt đẫm máu kia kên, cất giọng nói- Mày quá xem thường Triệu Lục Phong này rồi, cuối cùng tao cũng đã khiến mày chết...haha. Nói rồi anh quay sang đàn em hô to - Rút....................Về đến nhà, anh tắm rửa sạch sẽ, cởi bỏ chiếc áo dính đầy máu của ông ta ra thay một chiếc áo khác rồi trèo lên giường ôm cô ngủ, cố quên đi những chuyện đã xảy ra hôm nay,anh rất sợ, sợ một ngày cô sẽ rời xa anh mãi mãi như mẹ anh, không biết lúc đó cuộc sống của anh sẽ ra sao??? ______Sao thấy chap hôm nay nhảm nhảm sao ý ! - Ông à ! có mấy người mặc đồ đen đến tìm ông kìa ! - mẹ cô hốt hoảng chạy vào trong gọi chồng mình - Bà làm gì la lối um sùm vậy, để tui ư..........- ông đang nói thì thấy bọn chúng đi vào , theo sau là 1 người khôi ngô, tuấn tú . - Bây giờ ông muốn sao đây? mắc nợ rồi còn trốn à ?- từ đâu giọng nói của 1 tên bảo vệ phát lên làm không gian càng trở nên u ám . - Ơ ...tôi không có, chỉ là tôi chưa...có..tiền..cho các người!- ông vừa nói vừa run - Ông lại mắc nợ người ta nữa à ....trời ơi...- bà đang nói thì bỗng nhiên ngất xỉu . - Bà ơi bà....mau dậy đi bà...tôi ..tôi xin lỗi. - Ông chủ , bây giờ làm sao đây ?- người bảo vệ đó quay sang Triệu Khắc Minh nói . - Giết - ông ta nói ghê quá...*run run* ác quá ! - Xin ...xin ông tha mạng cho tôi , tôi hứa là sẽ trả đủ số nợ cho ông , cầu xin ông !- ông quỳ xuống van xin Triệu Khắc Minh đang định nói thì 1 giọng nói trong veo cất lên, trong giọng mang theo sự lo sợ và hoảng hốt - Cha à , mẹ bị sao vậy, còn mấy người này là ai ?- cô - Sao con lại xuống đây !- cha cô thấy cô liền mắng . - Cô ta là ai ?- Triệu Khắc Minh khi thấy cô thì liền thay đổi ý định ban đầu là giết ông, thay vào đó bắt cô gái này thì hay hơn , dù gì nhìn cô ta cũng không tệ cho lắm . - Là...là con gái tôi - ông run rẩy nói - Ông không cần trả nợ.....nhưng với 1 điều kiện...- ông nghe Triệu Khắc Minh nói vậy thì vội mừng nhưng không bao lâu sau niềm vui đó đã biến mất . - Nhưng ...sao ? - Tôi muốn con gái Triệu Khắc Minh nói - Sao ?- cô khi nghe nói như vậy thì khiếp sợ . - Sao? 1 là ngay bây giờ trả nợ cho tôi, 2 là con gái ông, ông chọn đi !- ông ta nói xong thì đi ra ngoài - Cha à ...không thể được- cô nói - con hãy đồng ý đi .- ông nhắm mắt nói - Sao? - bây giờ tính mạng cha và mẹ con đang nằm trong tay con , làm ơn đồng ý đi - ông cắn răng nói - Nhưng con không muốn !- cô vừa khóc vừa nói - Cầu xin con, hãy đồng ý đi nếu không ta và mẹ con chết cho con coi - ông đau lòng nói '' Bảo Nhi, cha xin lỗi ''- ông suy nghĩ - Đừng..con...con đồng ý - cô khổ sở nói - Cảm ơn con...cảm ơn - ông mừng rỡ nói - Không sao đâu ạ - cô mỉm cười nhưng mấy ai biết được trong lòng cô đang đau thế nào chứ ! - Sao ? đã nói chuyện xong chưa ?- Triệu Khắc Minh nham hiểm nói - Tôi đồng ý - cô nói - Tốt , bây giờ cô đi theo tôi, đồ đạc tôi sẽ chuyển qua sau - được !- cô - Cha à, nhớ ở nhà giữ gìn sức khỏe, đừng chơi nữa ,cha nhớ chăm sóc tốt cho mẹ - cô nói - Được , con đi đi - ông - Vâng!- cô nói xong thì liền đi theo nhóm người mặc đồ đen , leo lên xe rồi đi mất ,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,, - Chào mừng người trở về - đám người hầu xếp 2 hàng cúi đầu chào khi thấy Triệu Khắc Minh về - umk, dẫn cô gái này lên phòng của cô ta, đồng thời nói cho cô ta biết nội quy của nơi này - Triệu Khắc Minh nói xong thì lên lầu - À... Phong nhi đâu rồi !- ông quay lại làm đám người hầu đứng tim, nghe ông hỏi vậy thì liền thở phào nhẹ nhõm . - Thưa..cậu chủ đã ra ngoài lúc sáng sớm rồi ạ !- dì Minh đứng ra nói - gọi nó về đây ngay lập tức - nói xong ông đi thẳng lên lầu - Vâng!- dì Minh nói xong thì đám người hầu đều tản ra, ai đi làm việc của người nấy - Mời cô đi theo tôi !- dì Minh quay sang cô nói - Vâng - cô - Cô tên gì ? - Cháu tên là Hạ Bảo Nhi! - cô mấy tuổi rồi ? - Dạ 20 ạ ! - umk, đây là phòng của cô và đây là nguyên tắc trong nhà 1 Không ra ngoài nếu không có sự cho phép của ông chủ hoặc cậu chủ .2 Không được vào phòng làm việc của ông Không được tò mò hoặc thắc mắc chuyện gì . 4 Không gây ồn ào và cuối cùng là không được tắt đèn vào ban đêm , cô đã hiểu chưa ? - Vâng, tôi hiểu rồi - Được, cô cứ ở đây nghỉ ngơi , nếu cần gì cứ gọi tôi- nói rồi bà đi ra khỏi phòng , để cô ở lại trong đó . _________________________________________ - Alo- giọng nói của 1 người con trai mang khuôn mặt lạnh ngắt với đôi mắt chim ưng . ''......'' - Tôi biết rồi! - anh nói xong thì tắt máy - Chuyện gì vậy ?- cậu hỏi - Không có chuyện gì, cha tôi kêu về , cậu ở lại giải quyết êm xuôi chuyện trong bang đi !- anh nói xong thì đi thẳng ra ngoài không nhìn lại . _______________________________________________________- hết chap 1 Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác. Cánh cửa bị đẩy mạnh ra , Lục Phong bước vào , từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt đều thể hiện tính tự cao, ngạo mạn. - Cha gọi con -Tới rồi sao ? - Triệu Khắc Minh Lục Phong đi đến chiếc ghế đối diện vs Triệu Khắc Minh ngồi xuống , nói - Cha gọi con đến có việc gì không ?- Lục Phong chống cằm nhìn cha - Con chuẩn bị kết hôn đi ! Lục Phong đang ngồi đó thì thất kinh , Sao? Cái gì ?Kết hôn ? - Cha không đùa chứ ?- Lục Phong nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt . - Không - Triệu Khắc Minh nghiêm túc nói Lục Phong nghe xong trong lòng liền tức giận , anh mới có 23 tuổi , còn muốn xông pha giang hồ , làm chủ giới xã hội đen , mỹ nữ xung quanh anh thì nhiều vô số kể , muốn anh trói buộc với cuộc hôn nhân kia sao ? còn lâu ! - Cha , con không biết đối tượng là ai , mặt mũi ra sao , cha muốn con kết hôn với kể lạ mặt sao? con không muốn !- Lục Phong khó chịu nói với cha mình - Cô ta là con của Hạ Thái Bằng , người đã mắc nợ ta nên đã giao cô ta cho chúng ta để trả số nợ . Lục Phong nghe xong càng trở nên tức giận , muốn anh kết hôn với con một đứa con gái mà phải bán thân để trả nợ sao ? nếu làm vậy thì còn đâu Triệu Lục Phong nổi tiếng giang hồ chứ , từ nãy tới giờ anh không nghe lọt tai câu nào cả . - Con sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này Lục Phong kiên quyết nói , làm sao anh có thể đồng ý cơ chứ , đúng là hoang đường , muốn anh chấp nhận những chuyện như thế này sao ? đừng mơ ! - Hổn láo !!! Triệu Khắc Minh bắt đầu tức giận , giáo huấn thằng con trai nghiệt tổ nghiệt tông kia 1 trận . Lục Phong vừa ức chế vừa giận dữ , đáng chết , lần này anh không cãi lại được cha mình , đây là lần đầu tiên Lục Phong và cha tranh cãi , Cuộc hôn nhân chết tiệc !!!!!~~~~~ đang yên đang lành tự nhiên lại bắt anh lấy 1 con ả không quen không biết mà cô ta cũng mặt dày thật, vào đây để ăn tiền sao ? mơ đi ! muốn làm vợ anh sao?............được anh sẽ toại nguyện cho cô ta , chỉ sợ lúc đó cô ta lại thay đổi ý thôi''đáng khinh '' nhếch miệng lên nở 1 nụ cười nửa miệng đầy nguy hiểm , mở miệng nói - Được thôi, nếu cha muốn con sẽ kết hôn ! Lục Phong không nhìn Triệu Khắc Minh , cư nhiên hậm hực bước ra khỏi phòng . Triệu Khắc Minh nhìn hành động vô lễ của đứa con trai , thở dài rồi mắng một câu - Thằng con khó bảo ! __________________________________ Trong phòng cô đang ngồi trước cửa sổ , đưa ánh mắt về nơi xa xăm , về phía có ánh bình minh , đôi mắt chứa hàng vạn sự đau khổ , những ngọn tóc được tự do bay trước gió , bỗng Bảo Nhi giật mình vì tiếng đổ vỡ phát ra từ phòng bên cạnh , Bảo Nhi làm ngơ đi chỗ khác nhưng những âm thanh đó cứ tiếp tục phát ra làm cô không thể chịu được mà quyết định đi xem chuyện gì đang xảy ra. Đứng trước căn phòng , Bảo Nhi ngập ngừng mở cửa nhìn vào bên trong . Không cần nhìn anh cũng biết là ai , là người mà cha anh muốn anh kết hôn chứ gì , trong căn nhà này ai lại dám như vậy chứ , đúng là bỉ ổi - Cô có thấy mình vô duyên lắm không ,kẻ tò mò ? Bảo Nhi đưa ánh mắt tìm nơi phát ra tiếng nói , trước chiếc giường là một bóng người quay lưng về phía cánh cửa nơi cô đang đứng , dưới nền nhà , cách người con trai ấy 1 đoạn là vô số những mảnh vỡ thủy tinh .Giọng nói đó lại 1 lần vang lên - À tôi quên mất , 1 đứa con được sinh ra từ 1 gia đình thấp kém , nghèo nàn thì làm sao được dạy dỗ nhỉ ? kể cả việc đi đến nhà người khác để trả nợ cũng làm được mà sao ,tôi nói đúng không ? Khuôn mặt Bảo Nhi từ đỏ bừng bắt đầu chuyển sang tím tái đầy tức giận , nắm chặt tay và bước tới gần Lục Phong '' Chát''~~~~ âm thanh của cái tát mà cô tặng cho khuôn mặt đẹp không tì vết của anh - Cô.... - anh có thể xúc phạm đến tôi , làm nhục tôi nhưng tuyệt đối anh không được xúc phạm đến cha mẹ tôi .... Khuôn mặt Lục Phong đỏ gay, lần đầu tiên anh nhận được 1 cái tát đau đến như vậy , kể cả cha anh -Triệu Khắc Minh , cũng không dám tát anh đến nổi như thế , được lắm .... Nhanh như chớp anh nắm được bàn tay của cô , cố tình đẩy thật mạnh vào những chỗ có mảnh thủy tinh , thân thể cô rơi tự do vào những miếng thủy tinh đó , từng mảnh từng mảnh cứa thật sâu vào da thịt mềm mại của cô , chảy ra 1 dòng máu đỏ tươi trên nền nhà , trong lúc cô đang đau đớn không nguôi thì anh lại nở nụ cười nửa miệng , cúi người xuống gần cô, đưa tay lên nắm lấy chiếc cằm của cô , ngước khuôn mặt của cô lên ,nói - Sao ? không chịu được à ? tôi sẽ cho cô nếm mùi vị khi chọc giận đến Triệu Lục Phong này , dù sao thì cô cũng chỉ là vật thay thế cho số tiền mà ông ta nợ chúng tôi thôi , đối với ông ta mà nói cô chỉ là quân cờ hay nói cách khác là 1 món hàng để ông ta lợi dụng . Lục Phong nói xong thì đứng lên , chỉ thẳng vào mặt cô - Biến ! Cô khó khăn đứng dậy , bước thật nhanh ra khỏi phòng , cô không muốn ở nơi đó thêm 1 phút giây nào nữa....thật kinh khủng ____________________________________- Mọi người đọc rồi cho xin ý kiến nhé , nếu dở hay sơ sót chỗ nào thì mọi người nhắc nhở để jenny biết mà sửa nha ~~~~~~~~~~ thiên linh linh, địa linh linh, cầu mong cho cmt và vote tăng lên ~~~~~~~~~ - Rời khỏi ngôi biệt thự , Minh Huy lái xe đưa cô đi. Cô không rành đường phố cho lắm , nhìn thấy con phố liền có chút tò mò-Đây là đâu ?Người bên cạnh vừa xoay tay lái , vừa mở miệng trả lời- Là khu Đông Thiênt/g bịa nhá - Anh đưa tôi đến đây làm gì ? - Bảo Nhi nheo mắt Huy không trả lời câu hỏi của cô. Cậu ta lái xe đến trước một hộp đêm cao cấp nằm ở trung tâm con phố rồi tắt máy dừng Đến rồiNgay lập tức hai tên gác cửa dáng người to lớn như lực sĩ nhanh chân bước đến mở cửa cho hai Kính chào Nhị ca!Minh Huy gật đầu một cái đoạn nhìn sang cô-Đi theo tôiRồi cậu ta cất bước vào trong hộp đêm .Bảo Nhi cảm thấy không hiểu nhưng cũng đành bước theo . Tầng tầng lớp lớp cửa kính được mở ra , tiếng nhạc xập xình bất thình lình đập vào tai cô. Âm thanh to đến mức làm cô nhức đầu không chịu được , phải dùng đến hai tay để che tai ánh đèn mờ ảo nhiều màu , mùi nước hoa sực nồng , những thân hình uốn éo , nhảy nhót loạn xạ. Đúng là một loại hình ảnh thác loạn của địa ngục trần gian. Bảo Nhi thực sự không hiểu nổi tên kia sao lại đưa cô đến cái nơi Huy đi phía trước , đi thẳng vào trong băng qua đám người đang hưởng thụ kia. Đi sâu vào trong hộp đêm , nơi có cánh cửa sắt màu đen to lớn trông như phòng đông lạnh. Cậu ta dùng hai tay xoay cái vòng tròn trên cửa rất giống một cái bánh lái hai vòng. Cánh cửa liền được đẩy ra dễ Huy xoay đầu lại nhìn cô , một cánh tay đặt lên cửa- Tôi đưa cô đến đây thôi. Bảo Nhi cô hãy tự xem bản thân đã làm gì với cậu ấy !Dứt lời , cậu ta hạ cánh tay xuống , đi ngang qua cô , rời khỏi đại sảnh .Trái tim cô đột ngột đập nhanh , dồn dập không ngừng. Bàn tay nhỏ nhắn hơi run , chần chừ đặt lên tay cầm của cánh cửa. Bảo Nhi dùng sức đẩy cánh cửa nặng nề hé ra. Đôi mắt cố gắng thâu những hình ảnh bên trong , ánh mắt dường như chấn trong là một gian phòng rộng lớn , như một phòng họp. Ở giữa đặt một chiếc bàn gỗ ovan lớn dài đến mấy mét , nội thất được trang hoàng lộng lẫy. Nhưng Bảo Nhi không còn thể chú tâm đến sự đẹp đẽ đó . Cô đang chú tâm vào cái người đang đứng đó, trên tay là một chai rượu gần hết, coi bộ anh đứng cũng không vững, dưới chân toàn là vỏ chai , thủy tinh.....Lục Phong lại đưa chai rượu lên nốc cạn . Bộ dáng cao cao tại thượng mà cô độc đau đớn của anh như một con dao sắc nhọn moi móc trái tim cô. Anh vì sao lại trở thành bộ dạng đau thương như vậy ? Sao lại trở nên bất lực như vậy ? Cô không muốn ,một chút cũng không muốn !Anh đang uống, vừa vứt cái chai kia xuống, một thân nhỏ nhắn lao vào lòng anh, vòng tay siết chặt, anh còn đang ngơ ngác thì mùi hương của một người làm anh suy nghĩ mấy ngày nay, làm tim anh đau nhói không ngừng lại sộc vào mũi anh, bất ngờ...không thể là cô được, sao cô có thể đến đây? . Trong lòng anh cô không ngừng tự trách bản thân mình, là do cô, tất cả là do cô, Bảo Nhi bật khóc. Anh gỡ cô ra, cúi xuống nâng khuôn mặt mà ngày đêm mình nhớ, đúng rồi, đúng là cô rồi, anh mở chất giọng khàn khàn nói - Em....sao lại đến được đây ?Cô không nói gì chỉ lắc đầu , nước mắt càng trào ra. Bảo Nhi vùi đầu vào lồng ngực cứng rắn của Ngoan, Tiểu nhi, sao em khóc ?- Lục.... Phong hic...hic..em..Cô vừa khóc vừa nói làm cho trái tim ai đó đau thắt, cúi xuống hôn miên chiếm đóng môi cô. Mãnh liệt nhào nặn , cắn mút cánh môi như viên kẹo trong miệng. Anh muốn hôn cho thỏa nổi khát khao trong tận đáy lòng hắn và ngăn cô không nói nữa .Anh nhớ cô , rất rất nhớ cô. Ngày đêm khát khao muốn có cô ở bên cạnh . Anh tưởng chừng bản thân chỉ có thể mãi mãi cô độc ôm lấy sự nhớ nhung về cô. Ý nghĩ cô không yêu anh, đùa giỡn với tình cảm của anh khiến hắn vừa điên cuồng vừa đau đớn , tuyệt vọng cùng bất lực khiến anh muốn đập nát tất cả , hủy diệt tất cả .Khi cả 2 đều không thể nhịn thở được nữa anh mới buông cô ra , đưa bàn tay lên lau đi những giọt nước mắt đó, hôn lên khóe mắt của cô, thả hơi thở khàn đục và hơi rượu vào mặt cô- Tiểu nhi, em làm sao vậy ?- Lục Phong...hức...em xin lỗi !Anh hơi ngạc nhiên với lời nói của cô, ôn nhu nói- Sao lại xin lỗi ?- Em đã gây tổn thương cho anh, những ngày qua em thật sự rất nhớ anh .Lục Phong, em muốn nói......- Sao ?- Em yêu anh, Lục Phong à !Cô ngước khuôn mặt lên nói , nhớm chân lên đặt vào môi anh một nụ hôn nhưng khi cô định dứt ra thì anh lại ôm đầu cô lại, thay thế một nụ hôn ban đầu bằng một nụ hôn sâu, anh muốn nuốt tất cả những lời này vào tim, vào trong người anh.

tiểu bảo bối em là của riêng tôi